Một ngày nọ tôi sực nhớ đến chuyện củ nên cố tìm tung tích của con My.
Rồi cuối cùng tôi cũng tìm ra địa chỉ của nó…
Tôi xách xe đến cái làng ven biễn. Nhà con My đơn sơ, nghèo nàn. Tôi đứng ngoài cửa bồi hồi nhìn vào sân thấy con My đang phơi đồ. Bây giờ nó đả là một thiếu nữ, nhưng tôi nhận ngay ra nó … Con My trông tiều tụy, nó không còn cái nét vui hồn nhiên của thời xưa … Tôi khựng ra đó một lúc, trong lòng đầy cãm khái …Lâu lắm rồi tôi không có cãm xúc yếu đuối như vậy. Con My chợt nhìn ra thấy bóng dáng của tôi, nó ngạc nhiên bước ra hỏi.
– Ông tìm ai vậy ?
Và rồi nó cũng nhận ra tôi…
Nó đưa tay lên che miệng, trố mắt ra, đứng lặng ra đó nhìn tôi…
Gặp nhau mừng mừng tũi tũi …
Nó kể cho tôi nghe về cuộc sống khó khăn của nó. Về nhà được một năm thì Bà dì chết. Tuy chưa đầy 15 tuỗi vậy mà nó phải đơn độc mà tảo tần để nuôi ăn nuôi học cho hai đứa em. Nó không muốn lấy chồng, chỉ muốn ở vậy. Tôi ngạc nhiên hỏi thì nó ngượng ngùng nhìn tôi :
– Làm sao em lấy ai được, mặc dù có mấy người dạm hỏi. Cái xác và con tim em đả bị người nào đó lấy mất rồi …Thà ở vậy. Ðó cũng là số phần của em thôi, em chịu mà ! không trách ai hết.
Tôi đưa tay nắm tay nó. Nó nhìn tôi vừa cười vừa khóc, gương mặt tèm nhem.
Tôi dẩn nó và hai đứa em ra quán ngoài phố ăn một bửa thịnh soạn …