VN88 VN88

Vắng chồng phần 1

– Nhưng mà…cậu biết rõ thằng ấy chứ, nó biết giữ mồm giữ miệng đấy chứ, nó có ngoan không, mọi việc hoàn toàn yên tâm cả đấy chứ, mà cậu quen nó lâu chưa?Loan cười gật đầu:- Cậu yên tâm đi, tớ đâu phải là người không cẩn thận, tớ cũng phải lo giữ cho tớ chứ, việc này thì tớ kinh nghiệm rồi, tớ mà đã nói là OK, thì mọi việc cậu không cần phải lo nghĩ gì nữa, thằng này ngoan ngoãn lắm, nhà ở Hải Phòng lên đây học, tớ biết rõ lắm.Nói đến đây, Loan cười tít cả mắt vẻ rất lẳng: Thú thật với cậu, tớ và nó cũng “ấy” nhau lâu rồi chứ chẳng phải mới đâu, thuộc loại bồ ruột của tớ đấy, thân cậu lắm tớ mới nhường cho cậu đấy. Hà Anh nghe Loan nói cũng có vẻ thấy yên tâm, thế là cô đồng ý. Loan hỏi là Hà Anh có muốn gặp mặt Vũ làm quen trước không thì cô ta gọi cậu ta đến uống nước luôn, từ chỗ nhà cậu ta ở đến chỗ này cũng không xa lắm.

Hà Anh cũng muốn xem mặt cậu ta xem ra sao nên cô gật đầu. Loan liền bấm điện thoại di động gọi. Chỉ chừng 15 phút sau là cậu bé nọ đến. Đó là một cậu bé rất trẻ, đẹp trai sáng sủa, tóc để ngôi giữa, chắc chỉ là sinh viên năm thứ hai thứ ba là cùng, vóc người cậu ta cao hơn Thắng một chút, cơ thể cân đối khoẻ mạnh nhìn rất thích. Loan cũng chỉ đơn giản là rủ cậu bé đến uống nước thôi chứ chưa đặt vấn đề gì cả. Trò chuyện với Vũ, Hà Anh thấy cậu ta có vẻ rất ngoan ngoãn lễ phép, thậm chí rụt rè, chẳng khác gì Thắng cả. Trò chuyện một lúc lâu thì cậu bé lễ phép xin phép Loan và Hà Anh là cậu ta phải về để đi học không thì muộn giờ. Cậu ta đi rồi, Loan mới hất hàm hỏi Hà Anh là cô thấy cậu bé này thế nào. Hà Anh gật gù khen cậu bé là hiền ngoan, nhưng hơi nhút nhát. Loan nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, cười phá lên định nói một cái gì đó, nhưng lại thôi. Ngay thứ Bẩy tuần đó, Hà Anh nhờ Loan hẹn Vũ đến nhà mình. Hôm đó từ sáng cô đã đưa đứa con nhỏ đến gửi ở nhà bố mẹ chồng. Đúng giờ hẹn cậu bé nọ đến. Cậu ta có vẻ rụt rè ít nói, nhưng Hà Anh thấy ánh mắt

VN88