Lúc mới đầu thì em cũng chỉ định bụng là để cho anh Lực đụ em một lần để giải tỏa khi em nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ tội nghiệp của ảnh, ai dè ăn quen nhịn không quen, việc đó vô tình lại biến thành một thói quen diễn ra không phải một bữa một ngày mà lại kéo dài rất thường xuyên.
Cũng tại tánh tình của em dễ dãi không câu chấp giả tạo, bởi em nghĩ rằng có gì đâu mà cứ phải làm bộ làm tịch. Em cho anh Lực đụ thì chính em cũng sướng vậy, cũng giống như anh Hoàng đụ em thôi. Hơn nữa, em cũng lại hay tội nghiệp người khác, nên em mới chịu cho anh Lực đụ em. Nhưng cái gì cũng vậy, khi đã biến thành một thói quen thì rất khó bỏ. Bằng chứng là cả anh Lực lẫn anh Hoàng, khi đã bén mùi rồi, các anh tự cho mình cái quyền hạn xem em như một vật sở hữu, một phương tiện để giải quyết bế tắc sinh lý, đôi khi khiến cho em sướng thì có sướng thật, nhưng cũng khá phiền phức nếu không muốn nói là thỉnh thoảng làm cho em bực mình.
Như đêm nay chẳng hạn. Em còn đang trong thời kỳ dưỡng thương. Ngay cả anh Hoàng em còn chưa cho ảnh làm gì em ngoài việc sờ soạng cho đỡ thèm thôi, còn chuyện kia thì em không cho phép. Nhưng còn anh Lực lại cũng mon men tìm đến để vòi vĩnh như mọi khi. Thật sự sau một thời gian ngắn chay tịnh, rồi vết thương cắt chỗ thịt thừa cũng đã lành hẳn, không còn làm cho em đau rát nơi cửa âm hộ và những chấn động trong cuộc truy hoan kinh thiên động địa với bác sĩ thẩm mỹ, với cô y tá cũng đã lắng dịu gần như hoàn toàn. Có nghĩa là, nếu cần, em cũng có thể “chiều” anh Lực, nhưng em vẫn ngại anh Hoàng thức giấc bất tử.