(Không có tiếng trả lời) con nhỏ kia ngồi dậy coi, gọi mấy lần vẫn không thấy trả lời, biết có chuyện, ông nhấc con bé dậy, nó mềm nhũn trong tay ông, vẫn còn thoi thóp, ông lật đật, khóa cửa kêu thêm người giúp, tất cả các phòng giam xôn xao như cái chợ đóan già đóan non mà không biết vừa có một án mạng xảy ra thảm thương trong trại tạm giam này.
Lam lồm cồm ngồi dậy, dường như vừa có một chuyện gì đang xảy ra ở đây, tất cả cửa sổ đều nghẹt cứng người đeo bám ở đó, mặc cho những tiếng hò hét của cán bộ quản giáo cố giữ gìn trật tự, những truyền tin lan tỏa từ buồng này sang buồng khác nhanh chóng, Lam không hiểu sao mới đây nàng còn thở nặng nhọc lắm mà bây giờ nhẹ nhàng thanh thóat. Lam thấy mình lõa lồ, nàng cúi nhìn bộ ngực đẹp mà Lam rất tự hào, nó dường như không hiện hữu, Lam gọi con nhỏ bạn vào chung với mình, con nhỏ tỉnh bơ làm như không nghe thấy, con nhỏ sao cứ khóc hòai vậy, Lam lại gần nó an ủi bạn, vẫn không có tác dụng gì con nhỏ vẫn khóc, nó khóc tội nghiệp quá! Lam bước ra ngòai sao mình lại ra ngòai được vậy? Lam chỉ ngạc nhiên một chút, chung quanh ồn quá những tiếng la hét lồng lộng bọn con trai sao trần truồng như nhộng vậy? Lam chỉ ngạc nhiên mà không thấy ngượng như vẫn thường có của con gái, nàng nhẹ bước quanh cũng vui vui đấy, đến buồng nào nàng cũng ghé vào coi, chỉ khi ra đến cửa thì có một ông già ngăn lại không cho nàng ra