Buổi trưa và buồi chiều, chị về nhà lo cơm nuớc, dọn dẹp, giặt giũ,…..trong khi đó thì em chị ở bán trú tại truờng cho đến khi đồng hồ điểm đúng muời bảy giờ, chị mới đi ruớc em về. Ngôi nhà của hai chị em tuy chỉ có một gian trệt và một tầng lầu nhưng so với hai chị em là hai chủ nhân thì quả thật rộng rãi, tuy bố mẹ sắp xếp cho mỗi đứa một căn phòng riêng biệt nhưng do bản tính sợ ma cho nên thằng Đại ngay từ đêm đầu tiên nó đã nhảy tót sang đòi ngủ chung với chị Nam ; bởi truớc giờ ở quê, lâu lâu hai chị em vẫn thuờng ngủ chung với nhau cho nên đòi hỏi của nó đối với chị cũng thật là bình thuờng, không có gì là quá đáng và chị dễ dàng chấp nhận thằng em chẳng khác gì một ngưởi bạn thân thiết của chị.
Mấy ai ngờ được rằng hoàn cảnh sống của hai chị em một khi đã đổi thay từ gió biển trở thành khói bụi thành thị thì ngẫu nhiên ngay lập tức tác động đến trạng thái tâm sinh lý cả hai đứa tự lúc nào mà chẳng hề hay chẳng hề biết ; căn nhà vắng lặng tuyệt nhiên chỉ có hai tâm hồn thơ trẻ dần dần bị hồn ma loạn luân, bóng quế dục tình tiêm nhiễm ăn sâu vào đôi trái tim non nớt hồn nhiên tuồi hoa mộng. Đấy là chuyện xảy ra năm năm sau chứ hoàn toàn chẳng phải là những gì bữa một ngày hai và ở đây có thể nói tội lỗi nặng nhất không phải là ở hai chị em mà chính là hai vợ chồng ông Thái bà Phụng –bố mẹ chúng cứ mãi miết lo làm ăn kiếm tiền, không cận kề giám sát hai con vô tình tạo thêm cơ hội cũng như điều kiện xúi giục, đưa đầy chúng tìm đến với nhau vô hình chung trở thành người tình của nhau. Lúc đầu, nơi căn nhà vắng lặng hơi người, để vượt qua nỗi buồn đơn điệu ngày nối tiếp ngày, tháng cận kề tháng, tối đến trước khi ngủ, hai chị em thường bày trò này đến cuộc khác để đùa giỡn cho thật mệt mỏi rồi sau đó mới lăn ra ngủ vùi.