Có thể nói là chị tuy rất muốn thằng em đừng có tái diễn lại đêm tình ấy lần nữa chi cho thêm tội thêm tình nhưng thâm tâm chị lại mong nó đại loại có hành động tương tự như vậy một lần cuối, một lần cuối cùng nữa mà thôi! Rõ ràng là trong cuộc đời này, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi chứ sao mà tránh né đâu cho được dù muốn dù không, vào một buổi sáng chủ nhật khoảng 9-10 giờ, có một bác đưa thư đã mang tin vui đến cho chị Nam đó chính là giấy thông báo kết quả và gọi nhập học của trường Đại học Y dược Thành phố Hồ Chí Minh ; quả thật đây là một niềm vui vượt quá sức tưởng tượng không những của chị mà luôn của cả thằng em tuy ngày hôm ấy lại là một ngày u ám, không hề có ánh mặt trời và mây lại giăng đầy bầu trời thị xã. Tuy vậy trưa hôm ấy, hai chị em vẫn cố gắng chở nhau bằng xe đạp đi chợ để mua thịt gà cùng khoai tây về nấu món lagou dùng với bánh mỳ ăn mừng chị thi đậu Đại học và dĩ nhiên nhờ có tin vui này mà trong tâm trí hai đứa không còn bị đè nặng, ám ảnh bởi cái đêm tình nghiệt ngã, nhuốc nhơ kia nữa. Giả sử như ngày hôm ấy trời không mưa thì có lẽ chúng đã bay về miệt quê Phước Hải để báo tin vui cho bố mẹ biết rồi cũng nên ; chính vì trời mưa cho nên giữa hai chị em lại có sự cố chẳng may lập lại y như lần trước chẳng khác gì phần số đã định không thể nào mà tránh khỏi, chạy đâu cho khỏi nắng. Chiều hôm ấy, mặc cho trời mưa, do hai chị em cứ mãi mê ngồi xem phim dưới nhà cho nên chúng không hề mảy may biết rằng một cánh cửa sổ nơi phòng ngủ của chị Nam trên lầu bị bung ra và nước mưa từ ngoài hắt vào làm ướt nhẹp gần nữa cái mùng tuyn cũng như 2/3 tấm drap trãi nệm ; đến khi phát hiện ra thì đã muộn, chỉ còn việc cuối cùng là thằng em lên phụ chị mình đóng kín cửa sổ phòng lại rồi tháo mùng, lột drap đem xuống nhà dưới cột đến ba sợi dây kẽm giăng ra để phơi chẳng biết khi nào mới khô. Tối hôm ấy, thằng Đại lễ phép nhường phòng ngủ của nó cho chị còn nó thì ôm gối mền ra gian trước nằm ngủ nhưng khi vào đến nơi, thấy vậy chị nó bỗng dưng đưa tay nắm chặt lấy tay nó cản nó lại không cho đi và bảo nó để mền gối trở lại xuống giường.
-Em ngủ lại đây đi. Ra ngoài đó lạnh lắm.
Lúc này sao tự dưng nó lại thấy chị nhìn nó với một ánh mắt thật khác lạ vô cùng.
-Không có việc gì đâu. Em đừng ngại – Vừa nói chị vừa ngã người nằm xuống nơi mé trong chiếc giường nệm và nhường cho nó phần ngoài khá rộng rãi.