Chị đặt chuyện nói dối với bà là chị vừa mới lập gia đình, chồng chị mới có hai mươi tuổi và hai vợ chồng do chưa muốn có con sớm vậy phải làm thế nào. Sau khi khám tổng quát cho chị, bà bác sỹ Hạt bảo chị không còn con gái nữa, cả hai vợ chồng đều bình thường về sinh lý, cứ thoải mái sinh hoạt tình dục nhưng cần chú ý kiêng cữ thời gian tuần lễ đầu sau khi chấm dứt chu kỳ kinh nguyệt vì thời điểm này rất dễ thụ thai. Giá như bà Hạt mà biết được “chồng” chị chính là thằng em trai chị mới có mười một tuổi sắp sửa vào học lớp 6 thì chắc bà sẽ té ngửa ra mà chết vì không thể nào tưởng tượng ra được. Chị Nam cám ơn bà rồi trở về nhà chuẩn bị hành trang cho chuyến đi Sài Gòn nhập trường Đại học Y dược vào ngày mai ; về đến nhà thì chuông điện thoại bàn ở nhà réo vang, chị liền bắc máy thì nghe mẹ Phụng bảo là hai chị em về Phước Hải gấp để dự tiệc mừng chị đậu Đại học vào chiều nay (cách đây bốn ngày trước, bố mẹ đã được chị gọi điện báo tin trúng tuyển khi chị vừa mới nhận được giấy báo).
Sau khi sắp xếp xong, thấy đã hơn mười giờ, chị liền đạp xe đến trường thằng Đại để đón nó cũng vừa ngay lúc lớp nó mới sinh hoạt chủ nhiệm xong ; ra đến cổng, trông thấy chị nó vui mừng khôn xiết lại được chị báo là bố mẹ bảo về quê ngay thì không còn có nỗi vui nào lớn lao hơn được nữa. Nó giành phần đạp xe chở chị về nhà, không đầy mười phút sau thì hai chị em đã khóa cửa nhà đón xe ôm ra ngã tư rạp hát Thành Thái cũ để chờ xe buýt đi về Phước Hải. Từ Bà Rịa về đến Phước Hải thật chằng xa xôi gì mấy, chỉ trên dưới mười lăm cây số cho nên khoảng gần bốn mươi lăm phút sau thì hai chị em Phương Nam- Phương Đại đã có mặt tại nhà bố mẹ. Lúc này một số bà con họ hàng, láng giềng cũng đã đến tề tựu, họ tíu tít nấu nướng để chiều nay thết đãi năm mươi khách đến chúc mừng con gái ông chủ tàu đánh cá Vạn Phúc thi đậu vào trường Đại học Y khoa Sài Gòn và tương lai năm năm sau sẽ là một nữ bác sỹ giỏi giang ; hơn nữa, ông Thái bà Phụng cũng muốn nhân dịp này để khoe với thiên hạ về thằng con trai út năm năm liền học Tiểu học đều là học sinh giỏi hy vọng cũng là một giám đốc sau này. Đương nhiên làm sao mà ai có thể ngờ được rằng trong tro có lửa, trong mật có vòi ; chưa đầy một tháng nay, biến cố đã xảy ra với hai chị em, chúng đã cùng nhau làm chuyện tày trời động đất, một chuyện mà trời chẳng dung đất không tha, đến như ông tiên bà thánh cũng còn không chịu đựng nổi chứ đừng nói chi là con người.