Nghe chị Linh nói là chị Nam đi từ lúc bốn giờ sáng bằng chiếc xe Future Neo mới toanh mà bố mẹ mua làm quà tặng chị còn dì Phi -mẹ chị Linh thì mua cho chị chiếc điện thoại Nokia màn hình màu cáu cạnh, chị còn nhắn lại chị Linh nói với nó là phải cố gắng học cho giỏi để bảy năm sau được đậu vào Đại học như chị ; chỉ có thế thôi cũng đủ làm cho nó nguôi ngoai được phần nào nỗi niềm nhớ nhung da diết người chị xinh đẹp đã từng cho nó hiểu biết thế nào là tình yêu. Ngày qua ngày, tháng hết tháng thật là lẹ mới đó mà hai tháng đã trôi qua, đêm nào cũng như đêm nào cứ hể học bài xong lên giường ngủ chỉ một lát thôi là nó lại thút thít khóc, chị Linh qua dỗ thế nào nó cũng không nín ; khóc chán, nó lăn ra ngủ khì và dứt khoát là không khi nào nó chịu ngủ chung với chị Linh mặc dù chị tối nào chị cũng qua gãi lưng, hát nho nhỏ cho nó dễ ngủ. Vào một sáng chủ nhật, chị Linh đi chợ, nó ở nhà một mình thì một niềm vui bất chợt đến với nó đó là chị Nam ở Sài Gòn điện thoại di động về số máy điện thoại bàn nhà nó tìm nó ; chị âu yếm nói với nó là tuy chị rất nhớ nó nhưng chị chưa thể nào về chơi với nó được vì bài vở quá nhiều, chương trình học lại rất nặng, chị hứa là khoảng gần Lễ Noel chị sẽ tranh thủ về Bà Rịa và chị đọc cho nó ghi lại số di động của chị 0973.854xxx để khi nào rãnh nó gọi cho chị.