Tuy xe chạy khá nhanh nhưng vì ngừng lại dọc đường nhiều lần để rước khách vả lại hơn nữa đoạn đường từ Long Thành về thành phố lại xấu, nhiều ổ gà ổ voi có chổ đang thi công sửa chữa, còn bị kẹt xe quá lâu cho nên mãi đến hơn hai giờ thằng Đại mới đến được bến xe miền Đông ; nó tiếp tục leo lên xe buýt để đi vào trong nội thành và vì chưa rành đường đi nước bước lại nhút nhát, không chịu hỏi thăm người ta thành thử nó đi lạc xuống tận bến xe miền Tây. Lúc bấy giờ, đã lả bốn giờ chiều, nó đến một tiệm điện thoại công cộng và bấm số máy di động của chị Nam gọi cho chị nhưng phải đến hơn nữa tiếng đồng hồ sau, sau năm lần gọi đến lần thứ sáu thì mới bắt đầu có tín hiệu trả lời từ máy điện thoại của chị (nãy giờ do ngồi trong giảng đường theo quy định phải tắt nguồn điện thoại di động của nhà trường nên chị Nam không biết là thằng em chị đã gọi đến). Vừa mới tan học, chị hết cả hồn khi nhận ra tiếng của em trai, chị hỏi nó đang ở chổ nào và cứ ở yên chổ đó, chị sẽ đến đón nó ; sau khi nghe nó nói là nó đang ở bến xe miền Tây, chị lật đật đón Taxi lên đường với tâm trạng thật là xốn xang, bồi hồi.
Gọi điện xong cho chị nó, nó liền gọi về nhà ở Bà Rịa ; lúc bấy giờ, suốt mấy tiếng đồng hồ đi tìm đi kiếm thằng em bạn dì mà vẫn không thấy tăm hơi ở đâu, chị Linh đang lo lắng đến nỗi khóc thành tiếng bởi chị sợ mẹ cũng như dì dượng la mắng chị không biết chăm sóc em để nó đi lạc và chẳng khác gì bắt được vàng khi nó gọi điện thoại về, chị mới cảm thấy yên tâm vì nó nói là đi Sài Gòn thăm chị Nam và đã kiếm được chị Nam rồi, nội trong ngày mai nó sẽ về để thứ hai còn kịp đi học. Khoảng 15 phút sau, chiếc Taxi dừng lại tại một chổ gần bến xe miền Tây, chị Nam bảo chú tài xế chờ rồi chị mở cửa xe bước xuống chạy tới ôm chầm lấy thằng Đại đang đứng xớ rớ trước cửa tiệm điện thoại. Gặp nhau, hai chị em mừng mừng tủi tủi, không nói được lời nào, chị dắt nó lên xe Taxi và chiếc xe quay đầu chạy trở lại con đường khi nãy, quẹo về hướng quận Ba cuối cùng ngừng lại trước khu ký túc xá sinh viên số 4 cách trường chị học khoảng 200m. Chị trả tiền xe hết 120.000đ rồi dẫn em mình vào trình với cô trưởng ban quản lý ký túc xá để xin phép cho chị tối nay vắng mặt ở đây để cùng em đi thăm nhà bà con ở quận Năm. Nhìn hai chị em có khuôn mặt giống nhau như là khuôn đúc, đương nhiên là cô trưởng ban không thể nào nghi ngờ điều chi cả ; chị vào nhà xe dắt chiếc xe Future Neo của chị ra, thằng Đại ngổi lên yên sau rồi chị đề máy xe, rồ ga nhẹ chạy ra khỏi cổng ký túc xá rẽ sang hướng tay phải.