Chỉ trong chốc lát, ngọn đẻn neon trong phòng đã được tắt phụt đi nhường không gian lại cho ngọn đèn ngủ trái ớt màu xanh trông thật dịu mắt và khêu tình gợi cảm làm sao ấy. Thằng Đại trở lại với chị Nam, cả hai chị em lúc này đều cùng có tâm trạng hồi hộp, xao xuyến khác thường, một cách chậm rãi hai vòng tay của chúng từ từ ôm vòng xiết lấy thân thể của nhau.
-Chị có yêu… anh Thoại không?-Nó phụng phịu hỏi và thật là khó hiểu vì cho đến lúc này đây mà nó vẫn còn ghen tuông.
-Không đâu mà! Chị đâu có…yêu ảnh. Em yên tâm đi, chị chỉ yêu mình …em thôi.
Chỉ cần nghe chị nói vậy, ngọn lửa ghen bấy lâu nay trong lòng nó bỗng dưng vụt tắt ngay mà không cần đến một giọt nước nào, nó bắt đầu nhẹ nhàng đặt đôi môi nó hôn lên những lọn tóc mềm mại, mượt mà của chị và chẳng mấy chốc, hai bàn tay nó mày mò làm sao ấy lại làm bung chiếc kẹp tóc chị ra khiến mái tóc chị bung ra phủ xõa dài xuống đến giữa lưng trông thật óng ả, thướt tha, gợi tình. Cặp mắt chị đen láy, sáng ngời vút cong đôi mi nhắm nghiền lại khi chị đang sung sướng đón nhận lấy từng nụ hôn mà thằng em chị lần xuống đặt lên trán, lên mắt, lên má, lên mũi chị ; hơi thở hai chị em càng lúc càng hòa chung một luồng hổn hển, đứt quãng và hai trái tim chúng đan cùng một nhịp điệu tình ca muôn thuở của thiên đàng tình ái. Đằng đẵng sáu mươi sáu ngày qua nay mới có dịp gần gũi, cận kề thân xác lẫn tâm hồn quả thật là một nguồn hạnh phúc vô biên của chúng tuy quá nhỏ nhoi nhưng nồng nàn trong một căn phòng trọ bé nhỏ, kín đáo lọt thỏm giữa thành phố Sài Gòn về đêm nguy nga, tráng lệ.