– Được rồi, nhưng mà nhanh lên nghe mậy.
Nói xong nó đứng dậy quay đầu lại một chân bước ngang qua mình Kiều Mai, hấn nói với thằng bạn.
– Ê cho tao mượn cái vú của mẳy sài một chút nghen, mầy kiếm cái gì khác chơi đở đi.
Nói xong nó hất tay thằng bạn ra, vại vàng để con cặc của nó vào giữa lòng ngực Kiều Mai, nó đưa hai tay xuống nâng hai bên vú Kiều Mai lên rối kẹp sát vào con cặc nó mà nấc tới tấp vào vú nàng.
Thằng bạn nổi máu điên lên chửi thề.
– Con cặc nè. . . .vừa phải thôi, chán tụi mầy thiệt, đụ mẹ! Có cái lổ với hai cái vú mà hai thằng mầy giành hết rồi tao lấy cái gì chơi.
Thằng mặt thẹo nhăn mặt như khl nhai ớt, nó cong mình hẩy hẩy con cu vô sát trong lồn Kiều Mai, rỏi nói:
– Cha xong rỏi nê mấy con.
Hình như thằng mặt thẹo lâu lắm không được chơi hay sao nên nó mới có dư thừa dạn nhiều, bởi vậy khi nó mới vừa rút con cu ra thì trong lồn Kiều Mai cũng vừa tuôn chảy ra từng giọt, từng giọt nước khí trắng đục lăn dài xuống tới dít nàng.
Thằng mặt thẹo vừa bước ra thì thằng kia cũng vừa nhây vô thếchổ, nó ngồi bẹp xuống để chơi ngồi vì phía trước thằng bạn nó đang mê mẫn cái trò chơi vú. . . .
Bọn cướp thay phiên nhau hãm hiếp Kiều Mai không biết là bao nhiêu lần. Chỉ biết khi nàng tỉnh lại thì bọn chúng đã đi hết. Kiều Mai mò kiếm áo quần mặc lại rồi lết thếch đi ra hướng dường cái, đón xe đi về đến nhà vào lúc trời vừa mờ sáng.
Cũng vào giờ đó, bên bình rượu dế, Dũng vui vẻ cười nói với mấy thầng đàn em ở bến xe.
– Đụ má. . . .tụi bây thấy tao mới tập có một bừa mà lái taxi ngon lành không?. . . .
o O o
Bà Tuyết hai tay mang lỉnh klnh đủ thứ, nào gà vịt, nào cam quýt, nhưng vẫn không quên mua thêm một bó hoa trước cửa nhà thương mang vào cho Tiến.
Đã gần một tuần lễ, Tiến nằm liệt giường trong phòng hồi sinh, bà Tuyết chỉ được đứng ngoài cửa kính nhìn vào, hôm nay bác sĩ khám thấy cơn nguy hiểm đã qưa nên mới cho ehàng đổi ra phòng ngoài.
Bà Tuyết biết trước là Tiến chẳng ăn uống gì được, mặt mày bắng kín, tay chân chồ thì vô máu, chổ thì vô nước biển, nhưng bà vẫn mua đủ thứ để tỏ vẻ quan tâm đến Tiến như một người vợ hiền lo lắng cho chỏng trong cơn hoạn nạn.
Bước vào phòng, nhln thấy Tiến, bà Tuyết buông rơi các thứ vun vãi dưới đất, bà chạy vội lại ôm Tiến mà khóc lóc, bà rủa thầm Dũng trong bụng.
– “Cái thằng chó đẻ, biểu nố đánh một hai cái dằn mặt, ai ngờ nó đánh ra nông nổi như thế nầy”.
Bà Tuyết cẩm tay Tiến mà ấp ủ, hôn hít, dù gì thì Tiến cũng là người mà bà yêu thầm bấy lâu nay, bà Tuyết rớt nước mất thật sự.
Tiến nửa mê nửa tlnh, chàng mơ màng cảm thấy người đau nhừ, tay chân rả rượi không còn một chút hơi sức, nhưng chàng vẫn nhận biết bà Tuyết đang ngồi bên cạnh khóc lóc, lòng chàng chùng xuống. Tiến tự trách mình sau bấy lâu nay vô tình với bà Tuyết, một người đàn bà đẹp mà bao nhiêu gã đa tình dã đêm ngày trồng cây si. Tiến thấy lòng mình nhen nhủm một chủt tình thương hại. Bà Tuyết vẫn dêm ngày túc trực bên Tiến như một người vợ lo cho chồng.
Cái tin danh ca Kiều Mai vĩnh viễn từ giã sân khấu gây chấn động trong giới ca nhạc và khách bộ điệu.
Trước khi trở về Đà Nẵng, nàng đã trả lời trong một cuộc phỏng vấn ngắn ngủi Với giới báo chí tại nhà riêng của nàng rằng:
“Em cảm thấy không còn hứng thú trong việc ca hát nữa. Giọng ca của em bây giờ không còn lôi cuốn chính em nữa thì làm sao mà lôi cuốn được người khác, vì vậy em mới quyết định rút lui khỏi ánh đèn màu, nhường lại cho những Dũng năng mới đang lên, chỉ giản vậy thôi”.
Tiến dã bình phục, xuất viện và dang trong thời kỳ dưỡng sức. Bà Tuyết cũng rời bỏ vũ trường, ngày đêm lo cho chàng suốt mấy tháng qua. Bà yêu thương và lo lắng cho Tiến như cái thời mười lám, mười sáu tuổi, mới biết. . . mê trai lần đầu.
Tiến cũng bắt đầu yêu bà Tuyết tha thiết. Từ cái thuở mới lớn, mới biết nếm mùi ân ái, quanh chàng không lúc nào thieu những cô gái trẻ đẹp bu quanh như ruồi bu cặc ngựa. Họ đến với Tiến không phải chỉ vì chàng trẻ tuổi đẹp trai mà còn vì Tiến là một tay chơi nổi tiếng của Sài Gòn hoa lệ, một gả công tử tiêu tiền như nước.
Riêng Tiến thì chỉ coi họ như một bửa ăn ngon, không hơn không kém, nay ăn món này thì mai ăn món khác, thay đổi thực đơn hằng ngày cho đở nhàm chán.
Bây giờ sáp vô với bà Tuyết một người dàn bà lớn hơn chàng cả mười tuổi, với đầy đủ những mánh khóe, thủ đoạn trong tình trường, lúc nào cũng đưa chàng đến những khoái cảm tột đỉnh của lạc thú ái ân, biết chìu chuộng, vuốt ve, Tiến cảm thấy dây mới là tình yêu thật sự, chàng ngày càng say mê bà Tuyết hơn, hai người đêm ngày quấn quýt không rời nhau tới nửa bước.Cuối cùng Tiến quyết định làm đám cưới với bà Tuyết, bất kể sự phản dối của gia đình chàng…
Mấy thằng du đảng dưa mắt nhìn nhau rồi từ từ lãng đi nơi khác, chúng biết tánh Dũng khi hắn nóng giận chuyện gì hắn thường đi tới đi lui, đụng cái gì là đập cái nấy. Thằng đàn em nào vô phúc lãng vãng trước mặt thì thếnào cũng bị ăn thoi.
Dũng đang tức như bị bò đá. Suốt mấy tháng nay, từ cái ngày hắn nghe lời bà Tuyết xúi giục, đánh cho Tiến một trận nhừ tử rồi bắt ca sĩ Kiều Mai đem vô nghĩa trang Chí Hòa hãm hiếp, hắn nghĩ là đã lập công lớn, nên đêm ngày hắn cứ chờ bà Tuyết “vác lồn” đến đền ơn. Nào ngờ từ đó đến nay bà Tuyết hô biến mất tiêu.
Dũng vẫn còn thèm khác bà Tuyết như một món ăn ngon đang ăn nửa chừng , chưa thỏa mãn mà phải bỏ ngang. Từ dó cho dến nay, cứ mỗi lần nghĩ tới là hắn nóng mặt lên. Hắn sai mấy tên dệ tử di dò tin tức. Bọn chúng về cho biết là bà Tuyết đang ăn ở với Tiến, nạn nhân của hắn, và nghe đâu họ đang chuẩn bị làm đám cưới ngày gần đây.
Dũng phun phẹt một bải nước bọt xuống đất, hắn chưởi thề.
– Đụ má. . . .cái con đl với thằng điếm, hai đứa nó chưa đi mưa chưa biết lạnh. Tao sẽ cho tụi mầy biết đời là gì.
Trong đầu Dũng vẽ ra một kếhoạch để trả thù.
Bà Tuyết đứng xoay người trước tấm gương lớn thử lại bộ quần áo Tiến mới đặt may cho bà, bà thật mãn nguyện.
Những loại vải đắt tiền nhất, những kiểu thời trang mới nhất được một nhà may danh tiếng nhất ở Sàigòn đo cắt Đủ kiểu dủ loại, bà Tuyết ngồi tỉ mỉ xếp gọn vàọ va-ly theo từng loại một. Chiếc áo cưới đắt tiền được bao phủ một lớp ny-lon trong suốt, được bà cẩn thận treo lên móc áo chuẩn bị sẵn sàng cho ngày cưới sắp đến, mấy bộ đồ thời trang cho mùa hè, mấy bộ áo tắm hai mảnh, thêm chiếc áo lạnh bằng lông chồn thứ thiệt nhập cảng từ nước ngoài vào rất dắt tiền mà hình như cả Sài Gòn chưa thấy ai mặc.
Cuộc đời bà Tuyết còn mơ ước gì hơn nữa. Đàn bà ngoài bốn mươi tuổi, chưa hẵn dã là quá già nhưng cũng đã bước vào chiều đuôi mắt đã hằn rỏ vết chân chim, bây giờ lại sắp sửa bước lên xe hoa với một chàng trai tuổi đời chưa tới ba mươi, dẹp trai con nhà giàu, và điều quan trọng hơn cả là nổi tiếng trong giới dân chơi, dù là gia đình Tiến không đồng ý, nhưng bà Tuyết cũng đách cần.