VN88 VN88

Truyện khiêu dâm uống thuốc kích dục

Với vốn kiến thức của một cô gái hai mươi mốt tuổi đầu, thật không khó khăn gì mà chỉ trong chốc lát, chị Tố Vi đã vội vàng hiểu ra là mình vừa mới uống phải thuốc kích thích, loại thuốc làm cho con người dù thánh thiện đến mấy cũng phải bị thiêu bị rụi trong ngọn lửa dục tình, bất kể đàn ông hay đàn bà gì đi nữa thì việc làm mọi hành động nhằm để thỏa mãn nhục dục là việc cấp thiết, không thể nào chần chừ cho được. “Lẽ nào thằng Út lại cho mình uống thuốc ấy để giở trò bậy bạ với mình sao?” – Chị vừa nghĩ ngợi vừa nhỏm cả người dậy vừa lần hai bàn tay không ngớt xoa tới xoa lui từ vòng ngực xuống vòng bụng từ nãy đến giờ. Chị giận dữ la lối:
– Út, mày mua thuốc gì cho tao uống vậy hả?

Bằng giật mình, choàng tỉnh vì tiếng la chói lọi của bà chị và tuy vẫn còn ngái ngủ nhưng nó không khỏi sợ hãi, bàng hoàng khi thấy chị Hà Vi tự dưng lại nổi cơn tam bành lục tặc chẳng biết vì nguyên do nào khiến chị ta nông nổi như vậy.
– Mày mua thuốc ở đâu vậy hả?
– Dạ…em mua…thuốc cảm …ở tiệm Hằng đầu hẽm…-Giọng run rẫy, Bằng lắp bắp trả lời.
– Mày …ra khỏi đây ngay!

Nghe chị mình phán, không cần năn nỉ hay xin xỏ ỉ ôi chi cả, cốt sao cho chị hạ được cơn lửa giận của mình xuống, Bằng lật đật chạy biến ra ngoài gian phòng khách, còn chị Vi thì ngồi dựa lưng vào tường, hổn hển thở. Chị biết là chị đã uống nhầm thuốc kích dục rồi nhưng chỉ trong giây lát, chị phân định được lỗi lầm này hoàn toàn không phải của Bằng – thằng em út của chị mà chính xác là của ông chủ tiệm thuốc Hằng, chắc ông ta ngái ngủ và đã lấy nhầm viên thuốc “chết người” ấy đưa cho Bằng mang về cho chị uống ; dĩ nhiên ông ta không biết, còn Bằng thì lại càng không biết. Rõ ràng là việc chị uống nhầm thuốc nằm ngoài dự tính của thằng em út chị vì từ nãy đến giờ nó nằm bên cạnh chị ngáy khò khò chứ tuyệt nhiên không hề có một thái độ nào gọi là chờ đợi cả nếu thực sự nó có chủ mưu dụng ý trước. Nghĩ tới nghĩ lui, chị Tố Vi chợt tự nhận thấy bản thân mình đã quá sai lầm khi đổ oan cho thằng em là thủ phạm của cái chuyện “tày trời động đất” đang hoành hành trong cơ thể chị ; chị dần dần bình tĩnh lại rồi gọi khẽ trong hơi thở mệt mỏi :
– Út, em xuống bếp… làm cho chị…ly chanh nóng đi!
– Dạ! – Nghe tiếng chị, Bằng vội vã chạy nhanh xuống bếp làm cho chị Hà ly chanh nóng mà cho đến giờ phút này, thực sự nó cũng chưa hề biết chị ấy bị chứng bệnh gì mà kỳ cục vậy.
– Nè, em nhớ cho …ít đường…thôi nghe chưa?

Khoảng chừng hai phút sau, Bằng mới làm xong ly chanh nóng và lễ mễ mang vào cho chị Hà ; phải thừa nhận là nó vẫn còn run sợ vì cơn thịnh nộ bất tử của chị, lúc này thấy chị đã nguôi ngoai, nó mới cảm thấy hơi yên tâm một chút. Cầm ly nước từ tay thằng em, chị Vi đưa lên miệng nhấm nháp từng ngụm từng ngụm với hy vọng là vị chanh chua vào trong cơ thể chị phần nào giả được bớt đi chất thuốc gợi tình kia nhưng hoàn toàn không, chỉ một thoáng thôi thì chị cũng đủ biết là ly chanh nóng không có tác dụng gì với chất độc ghê rợn ấy như đã hòa tan vào trong máu thịt chị rồi cũng nên?

Bên cạnh chị, thằng em út vẫn ngồi đó với thái độ ngơ ngơ ngác ngác như gà mắc tóc và thật là may mắn cho chị là hoàn toàn nó chưa hề biết được căn bệnh của chị. Giả sử nếu nó biết thì không biết sự thể sẽ xảy ra như thế nào đây? Từ trước đến giờ, sống cùng một mái nhà, do ít quan tâm để ý nên chị Vi khó có thể nào biết được là thằng em út của chị đã từng trãi qua đến những bốn mối tình và dĩ nhiên là ly chanh nóng không làm dịu đi được nỗi niềm khát khao xác thịt đang thiêu đốt tâm can chị. Ôi chao, sao nó không ra ngoài đi cho mình khỏi phải suy nghĩ, tơ tưởng đến nó và những chuyện bậy bạ mà cứ ngồi cạnh mình hoài như thế này, ngộ nhỡ xảy ra …. thì chắc chỉ có nước chết mà thôi? – Chị Vi nói thầm trong bụng rồi chị lại suy nghĩ tiếp – Không biết là nó có biết “chuyện ấy” không nhỉ?

Cảm giác ngượng ngùng, hổ thẹn bên trong chị hầu như đã bị ngọn lửa dục tình thiêu rụi ; chị nữa muốn thằng em hãy tránh xa chị cho thật xa nhưng chị lại dối lòng vì nữa chị thầm mong nó cứ ở mãi bên cạnh chị và làm một điều gì đó mà chị đang nghĩ đến chứ không cần chị phải nói ra cho thêm phần xấu hổ. Thật khổ cho chị khi chị cảm thấy thất vọng tràn trề vì Bằng chẳng khác gì tượng gỗ, cứ ngây người ra như không thể nào cảm nhận được nỗi lòng của người chị ruột thứ Hà. Chị Vi bấy giờ càng lúc càng cảm thấy xốn xang, bứt rứt, khó chịu vô cùng và trong vô thức, hai bàn tay chị đã lần lên lần lượt cởi mở một…hai…ba…rồi bốn hột nút ốc nơi chiếc áo đồ bộ vải thun trắng chấm bông xanh chị đang mặc trên người, chỉ còn sót lại hột thứ năm mà thôi.

Dĩ nhiên là Bằng thấy rất rõ hành động của chị mình, nó lấy làm ngạc nhiên quá đỗi đến nỗi không sao thốt được nên lời, chẳng hiểu vì sao chị mình lại có hành động khiêu khích trực diện đối với nó như vậy? Chẳng mấy chốc, làn da trắng hồng như tuyết của chị Vi nữa kín nữa hở gần như đã phơi bày trọn vẹn trước cặp mắt non dại của nó vừa bắt đầu ánh lên những tia sáng thèm khát, ham muốn một cách hoang dã ; thân nhiệt nó tăng lên từ từ chẳng khác gì người bị sốt và hơi thở nó có phần hơi khác lạ, đương nhiên là những đổi thay này chị Hà vẫn chưa hề cảm nhận được ở nơi thằng em út chị. Mặt mũi Bằng nóng bừng bừng, cõi lòng nó bồi hồi và xốn xang vô cùng ; bỗng chốc những kỷ niệm ái tình dĩ vãng giữa nó với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng dần dần tái hiện trong ký ức khiến nó không thể nào dối lòng mình là không mê chị Vi nhưng thực sự, nó vẫn chưa dám làm gì chị cả. Nó đang chờ đợi chị, còn chị thì cũng đang đợi chờ nó thì phải? Vâng, đúng như vậy! Ngẫu nhiên, khi chị Vi vừa vờ như mệt mỏi, ngã dựa vào nó để kiếm cớ xích người lại một chút sát vào người nó, bàn tay búp măng mềm mại của chị vừa vô ý lẫn cố tình khẽ chạm bàn tay nó thì lập tức, nó nắm chặt lấy bàn tay ấy như là sợ nếu không làm như vậy thì chị Hà của nó sẽ vụt tan ra mất.
– Chị Hà! Chị Hà! Chị làm sao vậy?

Trong lúc miệng hỏi han chị mình, cánh tay phải Bằng đã run run lần lên ôm vòng nhẹ qua tấm lưng thon thả, mềm mại của chị Vi ; nó cảm giác như là nó đang từ từ tiến vào hang cọp, không sao quay đầu lại được nữa mà phải tiếp tục đi tới may ra còn con đường sống. Thấy thằng em đã bắt trúng được băng tần của mình, chị Hà yên lặng chờ đợi nó trong nỗi niềm sung sướng, rạo rực và khi Bằng bắt đầu vùi mặt vào hôn lấy hôn để mái tóc óng ả, bồng bềnh như mây như gió của chị thì với bản năng tự nhiên vốn có của người con gái, chị quằn quại, run rẫy trong cảm giác ngượng ngùng, e thẹn mặc dù chị đang bị kích thích bởi chất thuốc gợi tình theo máu chạy khắp cơ thể chị.

VN88