Khi tắm xong, Thanh quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở.
Đọc truyện les 18+ em ơi chị yêu em nhiều lắm
Ngày ấy, tôi được nhiều anh theo đuổi, giàu có, nghèo có, giả dối, chân thành đều có. Nhưng không hiểu tại sao tôi không thể có cảm tình được với bất kỳ ai. Mọi người bảo tôi kén cá chọn canh và tôi cũng nghĩ thế thật. Có lẽ tôi chưa gặp được người phù hợp, duyên trời chưa định, vả lại thế cũng tốt… tôi càng có thời gian cho học hành và công việc của mình hơn. Vì thế, dù thấy lũ bạn mải mê hẹn hò, yêu đương tôi cũng chẳng lấy làm sốt ruột.
Xem phim les 18+ em ơi chị yêu em nhiều lắm
Ra trường được 3 năm, tôi có thêm bằng thạc sỹ, công việc cũng tốt hơn trước nhưng chuyện yêu của tôi vẫn chẳng thấy có biến chuyển gì. Lúc này mọi người lại nghĩ tôi đang phấn đấu công danh nên chưa muốn yêu ai, và tôi cũng nghĩ thế thật. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu, đã tìm được bản ngã của chính mình… tôi là les!
Khi tắm xong, Thanh quấn mình trong chiếc khăn bông, để lộ đôi chân trắng mịn màng, phần trên thấp thoáng vòm ngực đầy đặn. Lúc nhìn thấy cô ấy bước ra từ nhà tắm, tim tôi đập thình thịch, có cảm giác như ngộp thở. Cố trấn tĩnh lại bản thân và tỏ ra bình thường, tôi đi lấy quần áo rồi vào ngồi trong buồng tắm, phải mất đến hơn một tiếng tôi mới có thể bước ra ngoài.
Từ lúc ấy, tôi ngại nhìn Thanh, ngại bắt chuyện, có chút gì đó cáu kỉnh trong giọng nói của tôi. Thanh lại tưởng làm tôi phật lòng điều gì nên lại càng sán đến hỏi han. Mỗi lần như vậy, tôi lại đứng dậy đi ra chỗ khác nhưng em không chịu dừng lại. Tối đến khi chúng tôi đi ngủ, em vòng tay qua người tôi thủ thỉ: “Chị à, có chuyện gì em không phải chị cứ bảo em, em sẽ sửa mà”, rồi cô ấy gục đầu vào lưng tôi.
Những cử chỉ của em khiến tôi không thể kìm được bản thân, tôi đã quay lại ôm và hôn em cuồng nhiệt. Giây phút đó với tôi thật tuyệt vời nhưng nó lại khiến em kinh ngạc vô cùng,… Em không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn tôi. Khi nhận ra hành động của mình, tôi cũng cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình. Lúc đó, tôi vớ vội áo choàng chạy ra biển, đêm ấy tôi không quay lại phòng.
Cả đêm đi lang thang trên bờ biển, tôi vẫn không thể lý giải hay nói chính xác là tôi không thể tin được những gì đã xảy ra. Tôi là les ư? Tôi đang có trong tay tất cả những gì mình muốn nhưng nếu mọi người biết tôi là, tôi sẽ còn lại gì đây? Nhớ lại những câu chuyện đọc được trên mạng tôi mới thấy những người les họ đã khổ sở như thế nào và chẳng nhẽ giờ đây, tôi là một trong số họ? Làm sao tôi dám quay lại gặp em nữa? Nếu em nói ra, tất cả mọi người sẽ biết chuyện này sao? Tôi tưởng tượng ra những ánh mắt của mọi người nhìn mình đầy khinh miệt… nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn phải đối mặt với tất cả…
Quay lại phòng lúc trời đã sáng, thấy em đang năm nghiêng mặt vào tường, tôi nghĩ chắc em đang ghê tởm tôi lắm. Vội vàng thay quần áo, Thanh xếp hành lý, Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi!
Tôi bị em làm cho rối bời và mụ mị mất rồi. Nhưng dẫu thế nào tôi vẫn muốn níu lấy em. Trong thời khắc này, em là điểm tựa, vị cứu tinh của cuộc đời tôi, là người duy nhất biết được bí mật của tôi…
Ngay khi chuyến công tác kết thúc, tôi trở lại với guồng quay của công việc. Nhưng dù có bận đến đâu tôi và em vẫn dành thời gian bên nhau vào mỗi ngày cuối tuần. Giống như một cặp tình nhân thật sự, chúng tôi đưa nhau đi khắp nơi, nhìn ngắm phố phường, chọn những món đồ em thích. Thật kỳ lạ là tôi chỉ muốn quan tâm em, muốn làm em vui và quên mất cả thói quen của mình, quên rằng mình cũng là phụ nữ. Bởi trước đây, chính tôi cũng thèm khát được yêu chiều đó sao? Nhưng với em, tôi thấy mình giống một người đàn ông hơn.
Tình yêu của chúng tôi lớn dần lên nhưng chưa một lần hai đứa đi quá giới hạn. Tôi sợ rằng khi điều ấy xảy ra cũng giống như đàn ông và phụ nữ sẽ bị ràng buộc với nhau dù muốn hay không. Tôi chỉ mong em được thoải mái khi bên cạnh tôi mà không phải lo sợ điều gì. Nhưng càng về sau, những mối lo ngại lại đến với tôi nhiều hơn. Trong cơ quan đã bắt đầu nhỏ to và thêm thắt những câu chuyện về tôi và em. Không biết Hoài Thanh sẽ cảm thấy như thế nào khi chính tôi còn thấy run sợ? Làm cái nghề này nên tôi quá hiểu “miệng lưỡi thế gian”, quá hiểu “dư luận” là như thế nào. Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, em vẫn vô tư và chuyện trò với mọi người tự nhiên, như chẳng có việc gì tác động đến em cả…
Những chuyện xảy ra trên cơ quan khiến tôi càng muốn gần em hơn. Tôi muốn có không gian thật sự riêng tư, muốn có một nơi để chúng tôi có thể thoải mái trao cho nhau những cử chỉ yêu thương mà không bị giật mình khi thoáng thấy bóng một người quen nào đó. Và nơi chúng tôi chọn để làm điều ấy giống như nơi chúng tôi bắt đầu, đó là khách sạn.
Nhưng mỗi lần mở cánh cửa phòng bước vào là tôi tưởng mình đang bước vào một thế giới khác, chính xác hơn là tôi nhìn thấy một con người khác của mình. Tôi không thể tỉnh táo mà kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi lao vào ôm chầm lấy em, ngấu nghiến em giống như người đàn ông đang khao khát làm tình với một người phụ nữ vậy. Những lúc như thế em cũng đáp lại thật nồng nhiệt. Chính em là người dạy tôi trở thành một les thực sự, em luôn biết cách làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng xong mỗi lần như vậy tôi như kẻ mất hồn, bất thần rồi lại sợ hãi, xấu hổ khi nghĩ lại những chuyện vừa qua…
Tôi có cảm giác kinh tởm chính mình. Tôi trở nên ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thấy e sợ khi nghĩ rằng họ đang nói về chuyện của mình, họ biết chuyện đó rồi, chỉ là họ ra vẻ bình thường trước mặt tôi. Tôi không còn được tự tin như trước nữa mà dần biến thành một kẻ nhút nhát, luôn muốn ẩn mình vào một vỏ bọc, muốn dựa dẫm vào em nhiều hơn. Và… em đã để tôi làm điều đó.
Không biết từ lúc nào em đã trở thành người quản gia của tôi. Em nói với gia đình là muốn sống tự lập và chuyển đến sống cùng căn hộ với tôi, tất cả mọi chi tiêu sinh hoạt đều do em tự quyết. Bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiền lương, tiền thưởng tôi đưa hết cho em, muốn chi tiêu gì lại ngửa tay xin em. Trước em tôi chẳng có nổi một Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em…
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.