Đến đây thì Mai hơi hoảng sợ vì sự tấn công quá nhanh của Việt Dũng. Nàng không còn bình tĩnh dược nữa, mà thay vào đó là một nhịp tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực nàng. Thảo Mai xoay người ra cửa sổ xe để mong che dấu đi sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng như người say rượu của nàng, nàng mong gió mát thổi vào mặt nàng để làm lắng dịu đi bớt sự đột ngột của lời nói của Việt Dũng đang làm nàng xáo trộn tâm hồn. Quả là kỳ lạ, thật ra thì nàng có thể nghĩ Việt Dũng suông miệng tán tinh mình, thì cũng đâu có gì quá đáng để mà nàng phải bẽn lẽn đâu. Nhưng không biết vì sao mà lời nói lửa đùa nửa thật của Việt Dũng đã làm nàng hồi hộp thiếu điều muốn nín thở luôn…
Thật ra thì không phải là Thảo Mai chưa từng bao giờ nghe những lời tỏ tình của bạn trai, mà có người còn lãng mạn tặng cho nàng hàng tá hoa hồng mỗi tuần nữa kìa. Nhưng đối với họ, nàng không hiểu tại sao những đóa hoa hồng và những lời nói rất thành khẩn chân tình của họ đã không làm nàng mảy may xúc động. Trái lại bây giờ chỉ mới gặp Việt Dũng có mấy tiếng đồng hồ mà lời nói của chàng chỉ mang ngụ ý muốn làm bạn trai của nàng mà thôi, đã làm cho Thảo Mai lúng túng đến đỏ mặt.
Còn Việt Dũng, chàng cũng không ngờ cô gái Hong Kong đang ngồi bên cạnh chàng lại nhạy cảm đến như vậy, khi thấy Thảo Mai quay mặt ra cửa xe, chàng tưởng nàng phật ý vì lời nói của mình. Chàng từ từ ngừng xe lại và lúng túng xoay qua nhìn Thảo Mai:
– Tôi… xin lỗi… Tôi thật vô ý đã làm Thảo Mai giận… Tôi…
Việt càng bối rối thì Thảo Mai càng khó xử, nàng đâu phải giận hờn gì với lời chàng nói đâu, mà chỉ tại nàng quá đa tình nên hơi choáng ngợp cùng men nồng tình yêu của chàng trai bên cạnh.
Mai hít một hơi dài để giúp nàng lấy lại bình tĩnh. Nàng nói thầm: “Không! Không thể được? Thảo Mai, mày không thể yếu lòng như vậy được. Hãy xem anh ta chỉ là một người khách của mày trong ngày hôm nay thôi.”
Nghĩ xong, nàng lấy lại tự nhiên, xoay người trở lại vào xe, nhưng vừa khi bắt gặp ánh mắt của Việt Dũng thì sự bối rối lại nhanh chóng trở về. Mai ấp úng lí nhí cúi mặt mân mê chiếc chìa khóa trên tay . . .
– Em . . . khô ng. . .
Thái độ ngượng ngùng của nàng đã làm cho Việt Dũng thêm chú ý, chàng quả thật cũng bị thu hút vì hình ảnh của cô gái này từ khi mới gặp vào buổi sáng. Mặc dù sinh trường tại Hoa Kỳ và hấp thụ nếp sống văn minh của Tây phương, nhưng không vì thế mà Việt Dũng chẳng biết về Hong Kong, quê hương của song thân chàng. Lúc nhỏ, một vài lần Việt đã theo cha mẹ về thăm Hong Kong. ở những năm này chàng đã nhận xét về tuổi trẻ Hong Kong thật năng động. không như lứa tuổi thanh niên của Hoa Kỳ chỉ biết ăn chơi vung mạng hay là cắm đầu học đến cặp kính mắt người nào cũng dầy cộm. Dù vậy, sự năng động đó cũng đã làm chàng hơi ngỡ ngàng khi sáng hôm nay Việt Dũng tiếp xúc với một người đàn bà dâm đãng của công ty địa ốc Hải Dũng, lại là Thảo Mai.
Quả ỉa nàng thật trẻ so với chức vụ này, nhưng cái phong độ business của nàng đã làm người khác không thể coi thường được. Bên cạnh đó Thảo Mai còn có một sắc đẹp thật Mai động đến dễ thương, và cộng theo bản tính e thẹn thuần túy của á châu, đã tạo một nét ‘thật lạ lùng để Việt Dũng phải chú ý đến nàng. Khi thấy Thảo Mai quá bối rối chỉ vì một lời tán tỉnh có tính cách “xã giao” tự nhiên của mình, Việt Dũng cũng đâm ngại ngùng. Chàng ngừng xe lại và ngỏ lời xin lỗi. Dũng nắm nhẹ bàn tay Thảo Mai và nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Tôi không cố ý, nếu lời nói vừa rồi có làm cô Thảo Mai giận thì cho tôi được xin lỗi. Coi như tôi chưa từng nói qua.
Mai đã lấy lại cảm giác, nàng bình tĩnh trả lời:
– Anh Việt, em không phải giận. Mà có một điều anh nên hiểu là con gái Hong Kong rất nhạy cảm về vấn đề tình cảm, không như những phụ nữ Tây phương của anh. Anh có nghĩ là còn quá sớm để chúng ta nói chuyện tình bạn, hay tình yêu khi mà chúng ta còn chưa có dịp đi uống nước hay đi ăn cơm với nhau ngoài giờ làm việc hay không?
Việt nhanh chóng chụp lấy câu nói của nàng để đưa ra một lời mời:
– Vậy thì ngay chiều nay, nếu… em không từ chối, thì anh xin dược mời cô Tổng Quản Lý bộ mãi xịch đi ăn cơm được không ạ?
Mặc dầu đang bối rối ngượng ngùng, nhưng Thảo Mai cũng không khỏi bật cười trước cách nói chuyện “cướp thời cơ” tự nhiên của Việt Dũng. Nàng vùng vằng hất bàn tay của chàng ra:
– Cái anh này! Em nói như thế mà cũng không chịu hiểu. Ai mà thèm đòi ăn cơm của anh đâu chứ? Nếu anh chịu mời cô bạn Thảo Mai thì còn để em tính lại, còn anh muốn mời cô Tổng Quản Lý cửa công ty Hải Dũng thì làm như người ta đi ăn “hối lộ” của anh vậy không bằng .
Thấy bầu không khí có vẻ tự nhiên trở lại, Việt Dũng sửa lại điệu bộ:
Tuân lệnh, xin được cho phép nói lại. Tôi rất muốn mời cô nương Vương Thảo Mai nhận lời mời đi ăn cơm với tôi chiều hôm nay khi cô tan việc, để cám ơn nàng về việc nàng đã nhận lời làm bạn với tôi. Tiếng cười của Mai vang lên giòn tan. Nàng cố nghĩ ra một câu gì đó để chọc quê điệu bộ của Việt Dũng:
– Anh đừng có nói với em là anh về nước lần này để tập làm tài tử đóng phim đó nghe…
Nhưng không ngờ dù sinh trường ở hải ngoại mà Việt Dũng cũng có một lối nói chuyện y hệt người ở Hong Kong. Chàng vừa cho xe chạy tiếp tục, vừa nói:
– Ai nói không phải đâu? Thật ra anh chỉ sợ anh mà đóng phim thì tài tử Châu Nhuận Phát hoặc Triệu Tử Lương phải thất nghiệp vì mất việc thôi…
– Xí có mới nói đi nghẹn…
Mai trề môi trêu Việt Dũng rồi im lặng. Lòng nàng như mở hội hân hoan. Nàng cũng không ngờ là nàng và Việt Dũng lại thân mật với nhau nhanh đến như vậy.
Trên suốt đoạn đường đi đến căn biệt thự ở Tân Giới, nàng và Việt Dũng không hề đả động đến chuyện đi xem căn biệt thự ở vùng biển. Như hai người bạn lâu ngày không gặp lại, Việt Dũng hỏi nàng về đời sống ở Hong Kong, về người Hong Kong, và đô khi kể chuyện cho nàng nghe về đời sống của các vùng Trung Hoa tại hải ngoại.
Phút chóc xe đã đến căn biệt thự mà công ty Hải Dũng của Thảo Mai đang rao bán. Nàng bước xuống mở khóa cánh cổng để Việt Dũng cho xe vào luôn trong sân.
Căn biệt thự nằm khuất mình sau sân cỏ rộng, mặt sau là một vườn cây ăn trái với nhiều bóng mát ẩn hiện bao quanh một chiếc hồ bơi hình bầu dục thật đẹp.
Việt Dũng đậu xe lại trong sân và theo chân Thảo Mai đi dạo phía ngoài. Chàng cảm thấy thật thoải mái với không khí yên tinh một cách thần tiên rất hiếm thấy nơi căn nhà này, nhất là những bóng mát do những cành cây ăn trái trên sân cỏ.
Sau khi cùng Thảo Mai xem xét phía bên ngoài, Việt Dũng theo nàng vào nhà. Căn nhà quả có hơi rộng cho một mình chàng, nhưng Việt Dũng đã quá chán những loại nhà cao ốc ở bên Mỹ nên chàng càng thêm thích thú với lối trưng bày của căn biệt thự này.
Tất cả đồ đạc furniture đều được chủ nhân sét up một cách thật sẵn sàng, để người mua có thể bước chân vào là ở ngay. Vì thế khi Thảo Mai mở cửa căn nhà, Việt Dũng có cảm tưởng như không phải là chàng đi xem nhà để mua, mà là đang đến một căn nhà của ai đang ở vậy.