VN88 VN88

Cặp vú mọng sữa của dì Hằng cháu phịch dì

Và lần này cũng không ngoại lệ, đến giờ cơm biết bác chuẩn bị vào nhòm bếp tôi vứt tập truyện đó ra xó bếp, rồi vội vàng lỉnh kỉnh đi vo gạo. Khi bác bước vào, tôi nín vừa vo gạo mà tai cứ ngỏng lên nghe từng tiếng động trong đó. Vẫn là tiếng bẻ củi lách tách như mọi ngày, vẫn là tiếng lạo xạo của trang giấy, nhưng…lần này cái tiếng lạo xạo của giấy kia lại đột nhiên ngắt quãng, tôi thầm biết bác đang đọc. Cố vo gạo lâu lâu chút ( tôi vo tới 5 lần nước) rồi khệ nệ bưng vào, thấy tôi vào bác giật mình như vừa ăn trộm gì đó. Tôi để ý vẻ mặt bác ửng hồng ( mọi khi chỉ khi đun bếp) đôi mắt bác long lanh, nhìn bác lúc này trông thật quyến rũ, không như các lần bác đun bếp, mồ hôi mồ kê, rồi là tro bụi bám lên tóc. Rồi bác dúi tập truyện qua một bên, vội bang qua vơ nắm giấy khác nhòm bếp. Tôi đặt nồi cơm lên rồi đi ra, trước khi ra, tôi không quên chào tạm biệt với cái khe vú của tôi. Tôi thầm biết mình đã thành công được một nửa…

Tôi không ngừng giả bộ đi qua đi lại trước cửa nhà bếp, tôi thấy bác đang chăm chú đọc truyện đó, ngay cả khi lửa cháy ra ngoài đến khi tôi vô tình nhắc bác mới cuống cuồng nhóm lại. Tôi vờ hỏi bâng quơ :” Hôm nay bác làm sao thế? Cháu thấy bác như bị ốm” Rồi đặt tay tôi lên trán bác. Tôi khẽ thốt :” Chết hình như bác ốm, sao trán nóng thế này ( đun bếp củi không nóng mới là lạ ^^!) Rồi làm bộ tôi kêu :” Thôi bác lên nhà nghỉ đi, để cháu làm nốt cho.”

VN88