Chị được móc nối qua một người bạn, ngả giá 2 cây vàng/đầu người. Chuyến hải hành bắt đầu ngay tại bờ biển thành phố, nhằm vào đêm cuối tháng không trăng. Hẹn đến nơi đến chốn mới phải chung tiền. Tuy vậy, chị cũng cụ bị đem theo chiếc nhẫn, để lỡ khi bị lộ có cái lót tay cho đám dân phòng hay công an mà thoát.
Đúng như hẹn ước, tàu ra đi thong dong. Mãi khi đã tách bến xa xa mới nghe láo nháo trong bờ đèn đuốc đốt sáng trưng và lẹt đẹt súng nổ. Ai cũng mừng và xem như mình may mắn. Nghe kể ghe thì nhỏ mà người đi quá đông, lại có một số ăn theo bất đắc dĩ chủ tàu cũng phải chịu vì sợ lộ nên ai cũng hồi hộp.
Tàu ra tới biển, trời tối đen ngòm, trông lại thành phố thấp thoáng bóng đèn buồn hiu hắt. Có người đã vẫy tay nói lời giã biệt quê hương. Đàn bà, trẻ em được giúi xuống hầm, hầu tránh say sóng và gây rộn rịp. Đàn ông nằm lềnh khênh trên sàn tàu hoặc lang thang khắp chốn. Lên tới tàu lớn, cảnh tượng cũng y như vậy.
Tàu chọn theo hướng Mã Lai để chóng tới nơi. Đêm lạnh buốt, ngày nóng rát vì gió và mùi nước mặn, nhiều người nôn mửa mật xanh mật vàng vì lần đầu bị nhồi sóng biển. Chị cũng xoay mòng mòng, mắt đổ lệ kèm nhèm và bụng xót mà không ăn được. Qua ngày đầu cũng thấy yên, bờ biển quê hương đã xa tít mù tắp.