Một lát sau, đâu đó có tiếng đề nghị, “Đố ai làm cô ướt”.
Một đứa khác tuột luôn cái quần đùi, đưa luôn dương vật đặt vào lòng bàn tay cô rồi rút nhanh về, nói: “Chỉ cần cho cô sờ một chút sẽ chảy thôi”. Cả đám nhìn hành động của đứa bạn trố mắt ra.
Một giọng khác vang lên: “Trời ! Mày không sợ cổ bóp … một cái là trứng dái chạy lên tới cổ”.
Vừa khi đó, cô Nghiêm cố gắng kéo tay về dù đã bị trói chặt. Cô cảm thấy thật gớm ghiết cái vật nong nóng, sùi sùi nằm trong lòng bàn tay.
“Các em thật quá đáng. Nếu cần giải quyết nhu cầu tại sao các em …”, cô la lên “TẠI SAO CÁC EM KHÔNG THỦ DÂM HAY TÌM GÁI ĂN SƯƠNG”, cô nhỏ nhẹ: “Nếu cần tiền cô sẽ giúp một ít. Bây giờ thả cô được không?”
Cả bọn có thể thấy lúc đó mặt cô sừng lên, bừng bừng. Đâu đó, có đứa nào bạo dạn lên tiếng, “Chứ không phải thủ dâm bị nghiêm ngặt cấm đoán hay sao. Tìm bò lạc coi chừng công an lụm liền”.
Cô Nghiêm nghe vậy thì không biết nói gì thêm. Một bàn tay nào đó thình lình ướm tay vào chỗ kín cô, làm cô giựt bắn người lên, chửi đổng. “ĐỒ MẤT DẠY”, cô la toáng lên.
“Mất cái dại là còn cái khôn”, một thằng trong bọn hí hửng đáp.
Hơi thở của cô Nghiêm bắt đầu gấp gút có lẽ vì khó chịu. Một đứa đứng trên giữ đầu cô lên hôn khẻ lên trán, nhưng thình lình nó lè lưỡi ra liếm vào má cô.