Tôi bỗng nhớ như in từng chữ từng chữ một của Teremoto khi chúng tôi còn ở trong chiếc xe limo , trên đường từ sân bay tới khách sạn , “Ở đây có đủ món ăn chơi . Muốn thứ nào: Trai, gái, hay bất cứ cái chi . Cũng có thể đáp ứng hết cho ông . Hiểu không ?” . Đó cũng là một cái mệnh lệnh và cũng là một cái thử thách cho tôi trong chuyến làm ăn lớn này mà tôi biết bất cứ giá nào tôi cũng phải mang cái hợp đồng này về nước. Còn không thì tôi phải ký tên vào thư từ chức .
Lúc đó tôi nghĩ tới người vợ yêu quí và hai đứa con gái dễ thương của tôi . Tôi tự hỏi là cuộc đời này của tôi chưa bao giờ có lỗi với họ . Nhưng hoàn cảnh của tôi lúc bây giờ thật là khó xử quá! Một bên là sự nghiệp còn một bên là gia đình. Tôi không thể nào mất một trong hai. Nếu coi trọng sự nghiệp thì chuyện tội lỗi này một ngày nào đó sẽ bị phanh phui và gia đình sẽ đỗ vỡ . Còn nếu coi trọng gia đình thì sự nghiệp của tôi không biết đi về đâu . Vậy chuyến đi này sẽ là công dã tràng.
Tôi biết rằng vợ tôi thích shopping, hai đứa con gái của tôi thì thích ăn xài và chưng diện . Rồi tiền học phí vào trường y dược cho chúng sẽ ra sao . Tôi sẽ không thể lo cho họ nếu tôi bị thất nghiệp ! Tôi thầm nghĩ có lẽ tôi có thể làm tốt hơn chăng! Không chừng tôi có thể thăng chức nếu tôi phối hợp với ông Teremoto để móc nối chương trình hợp tác với công ty của chúng tôi . Nếu thành công thì vợ và hai đứa con gái của tôi thế nào cũng vui hơn. Sau khi thành đạt thì tôi hứa sẽ không bao giờ phạm lỗi với vợ tôi lần nữa . Vì thế, tất cả những thứ tôi cần làm tối nay là hưởng thụ nhiệt tình, có như thế thì mới mong ông Teremoto ký bản hợp đồng kinh doanh .