Teremoto với giọng đặt sệt của người Nhật lên tiến, “Sẵn sàng chưa ?”.
Tôi hơi nhút nhát trả lời, “Sẵn sàng!”.
Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa và queọ vào một ngã tư . Bước ngang qua một cái màn dầy và nặng được vẽ màu mè hình một cô gái trần truồng đứng dưới ánh mặt trời đỏ chói chang, một biểu tượng của nước Nhật. Tôi để ý phía bên kia là một căn phòng nhỏ, hình như là phòng để quần áo. Ở đó có một người đàn ông tóc búi cao thành lọn trong bộ y phục sang trọng đang đứng với hai cô gái trẻ . Dọc theo bức tường là những cái giá với hàng tá giày ,va-li, và áo khoác . Người đàn ông đó ra lệnh cho tôi cởi giày và áo choàng thể thao ra, hắn ta đặt tất cả đồ đạc của tôi lên trên cái giá và bảo tôi rằng : chúng sẽ được bảo quản cho tới khi tôi trở lại .
Hai cô gái trạc tuổi thiếu nữ đang mặc bộ đồ truyền thống của người Nhật là Kimono và Obi vừa thấy tôi và Teremoto thì họ đon đả chào đón . Tôi cởi áo choàng đưa cho một trong hai cô gái . Cô đó xếp cái áo choàng của tôi ngay ngắn bằng một cử chỉ thật là nhuần nhuyển của một người đã từng được huấn luyện kỹ càng. Tôi lén liếc nhìn hai cô gái đó trong khi họ đang thu xếp giày của tôi đặt lên giá. Tôi thấy họ có khuôn mặt rất sắc, môi đỏ , mặt trái xoan. Trông mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười!