Đang mơ màng, bỗng Trần nghe một tiếng kẹt cửa rất khẽ. “Không lẽ lại có
trộm ở cái xứ hẻo lánh này” ? ý nghĩ đó làm Trần buốt lạnh sống lưng.
Trần căng mắt nhìn vào bóng đêm hun hút cố tìm ra bóng kẻ đang đột nhập
vào phòng anh. Có tiếng vải mềm cọ vào nhau sột xoạt, tiếng bước chân
khe khẽ bước lại gần giường Trần và mùi hương quen thuộc thoang thoảng
trong phòng làm anh trấn tĩnh lại.
– Ai đó ?
– Tôi đây ? giọng nói đàn bà run run trong bóng đêm.
– Tôi là ai ? Trần sờ soạng tìm kính.
Giọng đàn bà thút thít:
– Sao cậu quên nhanh thế ?
Trần đeo được cặp kính cận vào thì hơi thở của người đàn bà đó cũng phả
vào mặt anh, tay anh chạm phải một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây
ra nhìn Trần rồi nhìn xuống chiếc quần lót cộm lên hứa hẹn. Thái Bình có
một vẻ đẹp thôn dã mà Trần ít có dịp để ý tới, cô mặc một chiếc váy
trắng mỏng rộng cổ, mái tóc dài óng ả phủ lên bờ vai tròn, khoảng ngực
nâu trần lấp ló bầu vú tròn trĩnh phồng cao, đôi núm vú xinh xinh đội
lớp vải mỏng chồi lên. Trần giật mình thấy Thái Bình đang nhìn chàng chờ
đợi bắng ánh mắt cầu khẩn.
– Đêm khuya rồi, sao chị còn chưa đi ngủ ? Trần cất tiếng hỏi khẽ nhưng
mắt anh vẫn rà xét từng mi-li-mét cơ thể nàng làm nàng hơi bối rối.