– Cậu Trần, chị muốn ngủ với cậu đêm nay.
– Ch?chị?chị điên rồi à ? Trần thảng thốt ? chị là chị dâu của em?
Trần còn định tuôn ra bao nhiêu lời lẽ ghê gớm hơn với bà chị dâu mất
nết?nhưng anh chỉ còn ú ớ không thành tiếng, Thái Bình ôm ghì lấy đầu
anh, ghì chặt nó lên ngực nàng đến ngạt thở. Bỗng nàng buông anh ra, bật
lên thành tiếng thổn thức:
– Tôi khổ lắm?hu?hu?
Chàng chưa kịp định thần thì Thái Bình đã buông chàng, lao thẳng vào
chiếc cột nhà và ngã vật xuống, máu từ trán nàng rỉ ra, nhỏ giọt trên
sàn đất. Trần hốt hoảng:
– Anh Quang ơi?chị Thái Bình?
Ông Đại lao vào phòng, bế vội Thái Bình lên và đặt nàng lên giường, nét
mặt đầy lo âu. Ông băng bó cho nàng và bảo Quang, cũng vừa chạy tới, vẫn
còn mắt nhắm mắt mở, bế nàng về phòng. Không ai nói với ai câu nào.
Không khí vui vẻ ban nãy trong căn nhà biến mất, một cảm giác nặng nề và
ngượng ngập bao trùm bầu không khí.
Sáng hôm sau, chờ cho mọi người ăn uống xong xuôi, ông Đại chậm rãi pha
ấm nước chè và gọi Trần:
– Trần con, bố có điều muốn nói chuyện với con.
Anh lập tức được linh tính báo rằng đây là một chuyện hệ trọng mà vì nó
gia đình anh đã gởi điện gọi anh về. Chớ cho anh yên vị, ông Đại mới
nhấp một ngụm trà:
– Con thấy chị Thái Bình thế nào ?