VN88 VN88

Truyện sec anh ơi lồn em còn trinh địt nhẹ thôi anh phần 1

– Tắm xong chưa Vũ ơi. Mau lên, đi ăn cái gì đi chứ mày. Đói quá rồi.
Vũ vội vã với chiếc khăn bông lau mình. Choàng vô rồi ra mở cửa.
– Làm gì mà tụi mày dậy sớm quá vậy?
Tiến cười hăng hắc.
– Tối hôm qua tới giờ, tụi tao có đứa nào ngủ nghê gì đâu mà dậy sớm mới lại dậy trễ.
– Tại sao vậy?
-Mày không biết giờ giấc bên này vớibên Mỹ nghịch nhau hay sao mà còn hỏi. ở đây là ngày thì bên mình là đêm. ở đây là đêm thì bên mình là ngày. Bởi vậy tụi tao quen giấc rồi ngủ đâu có được.
Vũ chợt nhớ ra. Tự nhiên chàng rùng mình, hỏi Tiến một câu thực ngớ ngẩn.
– Tụi mày không ngủ ư nào thực à?
Tiếng cười ha hả.
– Ừ Jean nó còn dỡn như quỉ cả đêm nữa chứ ngủ nghê cái gì.
Vũ thay quần áo thực nhanh. Theo Tiến xuống nhà. Jean đứng ngay dưới cầu thang cười khanh khách.
– Anh Vũ ngủ dễ thực. Bên này tụi tôi còn nghe ông nằm mơ nói lảm nhảm cả đêm nữa chứ.
Mặt Vũ đỏ lên, chàng không biết tụi này đã nghe chàng nói gì đêm qua.
– Vậy sao. Tối qua mệt quá, đặt mình xuống là ngủ liền.
– Tụi mình ra phố ăn cái gì rồi về nghỉ đi nghe ông Vũ. Tôi nghĩ mấy ngày đầu mình đâu có làm ăn gì được phải không?
Vũ gật đầu.
– Ừ muốn đi đâu thì đi. Công việc này còn phải ở lại đây cả tháng lo gì.

Cả ba thả bộ xuống dọc con đựờng nhỏ theo sườn núi tới Cầu Đá Vũ đi sau Tiến và Jean. Cô nàng ríu rít nói cười với chồng nhưmột con chim nhỏ ban mai. Chàng nhìn uyên qua mái tóc vàng óng ả, lớp da trắng mịn của Jean làm Vũ ngây ngất. Hình ảnh bàn tay trong đêm tối qua lại hiện lên thực rõ trong đầu chàng, người Vũ từ từ nóng lên, chàng đi chậm lại.

Xuống tới chân đồi, cũng là đầu con phố thương mại tại Cầu Đá. Tiến quay lại thấy Vũ vẫn còn lững thững trên lưng chừng đồi. Chàng ra dấu cho Vũ biết hai đứa kéo nhau vô tiệm ăn ngay đầu đường. Vũ khoác tay ra dấu biết rồi và chàng vẫn lững thững đi từ từ. Trong đầu óc chàng vẫn còn phân vân về những gì xảy ra đêm qua trên giường ngủ.

Vừa nói, nó vừa ngả đầu ép sát vô ngực Vũ. Bỗng chàng để ý bàn tay thiếu phụ, mẹ đứa bé đang để trên đùi chàng một cách thực tự nhiên. Có lẽ chính cô ta cũng không để ý vì xe quá chật chội. NVũ Vũ lại thấy thân thể nóng lên bừng bừng. Bàn tay của cô nàng thon nhỏ, thật ấm. Xe chạy xóc lên xóc xuống vì đường đầy ổ gà. Bàn tay thiếu phụ bấu chặt lấy đùi chàng để giữ thăng bằng lại càng làm Vũ nôn nao khó tả. Chàng liếc nhanh khuôn mặt cô ta. Nước da ngăm đen, xương xương nVũ cặp mắt to và thật tròn diễm lệ. Bỗng cô nàng nhìn lên, gặp ngay ánh mắt soi mói của Vũ. Chàng thấy bàn tay nàng nóng lên và vội vàng rụt lại. NVũ ngay lúc ấy chiếc xe trao qua, nghiên hẳn mQt bên làm nàng lại phải nắm chặt lấy đùi Vũ. Thân thể Vũ cũng chao qua chao lại. Lúc chúi về phía trước. Lúc ngả về phía sau. Chàng đã để ý nhiều lần, chân mình chạm mạnh vô mình thiếu phụ. Nàng ngồi dưới sàn xe ngay bên chân chàng nên không thế nào tránh né được. Đã có lúc cả bộ ngực cô ta ép sát vô chân chàng. Vũ cố bắt chuyện với thiếu phụ để quên đi sự đụng chạm bất đắc dĩ này.
Cháu được mấy tuổi rồi chị?
Thiếu phụ mỉm cười, nói nho nhỏ.
– Dạ, cháu hơn bốn tuổi rồi ạ.
– Chị được mấy cháu rồi?
– Dạ, ba đứa tất cả.
– Thật chẳng bù với gia đình tôi. Cả họ cả hàng, gia đình nào may mắn lắm mới có được một đứa là cùng.
Thiếu phụ cười thành tiếng nói.
– Vậy em cho anh con bé này đó.
Vũ ôm đứa bé chặt hơn, cúi xuống hỏi nó.
– Con có chịu về ở với chú không?
Con nhỏ nhìn mẹ rồi lại nhìn Vũ. Bỗng nó cười khúc khích, gật đầu thực dễ thương, trả lời.
– Ừ
Thiếu phụ la con.
– Bé Ty hư quá. Con phải nói “dạ” chứ sao lại ừ.
Con nhỏ bị mẹ la, mặt hơi sịu lạl, nhìn xuống nói nhỏ.
– Dạ.
Tự nhiên Vũ thấy vui vui. Chàng bảo con bé.
– Bé Ty ngoan lắm. Để chút nữa ra phố, chú mua kẹo nữa cho bé nghe.
Mặt con nhỏ tươi hẳn lên, nó gật đầu lia lịa hói.
– Chú có cho tiền cháu nữa không?
Vũ mỉm cười, chàng nhìn thiếu phụ chờ một câu la con. Ai ngờ nàng lặng thinh. Chàng hỏi con bé:
– Bé Ty cần tiền để làm gì?
– Bé cho mẹ đó.
– Vậy bé muốn bao nhiêu?
Con nhỏ nhoài mình, ghé sát mặt vô mặt mẹ nó hỏi.
– Mẹ muốn bao nhiêu hả mẹ?
Thiếu phụ đưa cả hai tay nựng mặt con nói.
– Bác nói chơi đó con, không có tiền đâu.
Xe vừa ngừng lại, những người ngồi ngoài xuống xe cho người ngồi trong lết ra. Hai mẹ con thiếu phụ xuống xe ở đây. Cô ta nhìn Vũ mỉm cười, gật đầu chào từ giã và cám ơn chàng đã giữ giùm con nhỏ trên xe. Vũ hỏi.
– Nhà cô ở khu này à? .
– Dạ không, nhà em gần Cầu Đá.
– Vậy cô đi đâu vậy?

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59

Hỏi xong Vũ mới thấy mình vô duyên. NVũ thiếu phụ đã trả lời:
– Em lên đây mua ít đậu nành về nấu đậu hũ.
– Ở dưới Cầu Đá không có bán sao cô?
– Dạ có, nVũ chẳng nói dấu gì anh, ở đây mua quen rồi người ta cho mua thiếu.
Mọi người đã trở lên xe, thiếu phụ hỏi Vũ:
– Anh không lên xe à. Xe sắp chạy kìa.
Vũ mỉm cười, lắc đầu, ngoắc tay cho xe chạy rồi nói:
– Tôi chưa mua kẹo cho cô bé, làm sao đi đâu được.
Thiếu phụ mỉm cười nấm tay đứa bé nói.
– Con nhỏ này hôm nay có phước như vậy sao?
Vũ ngồi xuống, hai tay nắm hai bên vai đứa bé hỏi.
– Bây giờ bé Ty muốn ăn kẹo gì?

Đứa bé lại ngước mặt lên hỏi thiếu phụ.
– Kẹo gì hả mẹ?
Thiếu phụ cúi xuống nói.
– Bác tính mua cho con chứ mẹ đâu có tiền mà biết.
Đứa bé quay qua hỏi Vũ:
– Vậy bác có biết không?
Vũ ẵm bổng con nhỏ lên cười lớn.
– Bác biết rồi. Bé Ty nói mẹ dẫn đường đi.
Con bé cười khúc khích nói:
– Mẹ dẫn đường đi mẹ.

Vũ quay qua thiếu phụ mỉm cười.
– Con nhỏ này lanh quá đi. Chỗ cô mua đậu nành có bán kẹo bánh gì không?
– Dạ, tiệm tạp hóa đó bán đủ thứ. NVũ anh tính mua kẹo cho con nhỏ này thật hay sao?
Vũ gật đầu.
– Đối với con nít mình nói thì phải làm. Nếu không lớn lên khó dạy chúng lắm.
Thiếu phụ nhìn Vũ mỉm cười.
– Anh có vẻ rành về trẻ con quá héng.
Thú thực tôi chưa có đứa con nào. NVũ khi đi học ở Mỹ, người ta dạy rất kỹ về vấn đề này. Mặt thiếu phụ tươi hẳn lên.
– À, thì ra anh là Việt Kiều ở Mỹ về thăm nhà. Lúc đầu em cũng đoán anh không phải là người ở địa phương này. Hèn gì thấy anh hơi khang khác.
– Tôi là Việt Kiều thì đúng rồi. NVũ tôi không về nước thăm nhà, mà tới đây làm việc.
– Chắc gia đình anh vượt biên hết rồi phải không?
– Tôi qua Mỹ từ năm 75. Ở đây chẳng còn ai hết.
Chắc anh qua đây mua bán gì hả?
– Không tôi làm cho một hãng điện tử Mỹ.
– Bộ hãng của anh sắp mở ở đây à?

Vũ mỉm cười.
– Không phải đâu. Tôi được hãng cho qua đây nghiên cứu một vài hóa chất trong cát trên bãi biển này thôi. Thiếu phụ nhìn Vũ đăm đăm. Chàng nhìn thấy trong khóe mắt nàng như ngờ vực.
– Cát ở đây và điện tử có gì liên quan với nhau đâu hả anh.
Vũ gật đầu.
– Cát ở vùng biển này phải nói tốt nhất thế giới. Người ta dùng nó để chếra chất Silicon trong ngành điện tử. Việt Nam bán cát cho Nhật Bổn từ trước tới giờ, cứ tưởng họ mua về làm thủy tinh. Chứ ai có biết đâu đó là một nguyên liệu quan trọng như thế.
Thiếu phụ có vẻ ngơ ngác.
– Thật không anh?

VN88