Mấy đứa nhỏ biết được đi chơi thích chí reo hò ầm ĩ. Chúng đã được Jean cho mỗi đứa mấy cái kẹo rồi nên rất mến nàng. Hai vẫn ôm con mèo trên tay. Nó nằm yên có vẻ an phận lắm, không để ý gì tới mọi người chung quanh, hai mắt lim dim thở khò khè nho nhỏ trong lòng Hai.
Vũ phải bao luôn một chuyến xe Lam cả ngày cho Jean đi chụp hình. Được cái anh tài xế xe Lam cũng là người biết nhiều phong cảnh tuyệt đẹp nên Jean có phải trả một số tiền hơi nhiều trong ngày hôm nay nàng cũng ưng ý lắm.
Có một điều lạ lùng là con mèo đen lúc nào cũng lẩn quẩn bên chân Hai. Nó không rời nàng nửa bước. Có lúc Hai bế nó, cũng có lúc nàng thả nó muốn đi đâu thì đi. NVũ con mèo này không bao giờ xa nàng. Hai rất thích thú với con vật mới quen này.
NVũ không hiểu sao Vũ lại thấy ơn ớn mỗi khi con vật gần chàng. Từ nhỏ Vũ đã rất ghét mèo. Nhất là loại mèo đen lại càng làm chàng ky hơn nữa. Cái con mèo này đã màu đen. Nó lại có con mắt lúc đỏ rực, lúc xanh lè trông như quỉ như ma. NVũ hôm nay chàng không thế nào thuyết phục Hai bỏ con mèo đó đi được. Phần vì chàng sợ con bé giận dỗi; không thèm làm người mẫu nữa. Phần thì sợ nó nổi xung lên khao tùm lum chuyện chàng mò mẫm nó thì mất mặt. Bởi vậy Vũ đã bàn với Lan cho Hai ôm con mèo theo. Chờ đi thực xa, bỏ con mèo lại cho nó hết biết đường về nhà.
Bởi vậy lúc Jean quyết định trở vc. Vũ đã làm cho Hai quên con mèo đó đi bằng cách bắt nàng phải bế con nhỏ út đã bắt đầu nhõng nhẽo vì mệt mỏi. Hai vô tình không biết thâm ý của Vũ. Nàng bị lùa vào trong cùng thùng xe lam với hai đứa nhỏ. Vũ và Jean ngồi ngoài. Tới một khúc quanh Hai đang ngủ gà ngủ gật, không để ý Vũ túm lấy con mèo quăng ngay xuống đường.
Chàng khoan khoái vẫy vẫy chú mèo đang cong đuôi chạy vô lề đường. Jean ngạc nhiên hỏi Vũ.
– Anh chơi cái gì kỳ cục vậy?
Vũ cười hì hì.
– Em không thấy đó là một con mèo ma đó hay sao?
Jean lắc đầu. .
– Con mèo này của con Hai nuôi mà.
– Không phải đâu, nó mới vô nhà tựi nó sáng hôm nay thôi. Chính mẹ tụi nhỏ đã bắt đuổi con mèo ra, nVũ chúng nó không chịu. Bởi vậy cô ta mới nhờ anh dụ chúng mang con mèo này theo chúng ta chụp hình, rồi tới chỗ nào thực xa thì đuổi nó đi.
Jean tiếc rẻ nói:
– Nếu biết thế em đã xin con mèo đó về nuôi rồi.
Vũ lắc đầu nguầy nguậy.
– Em đừng có bao giờ làm như thế nhé. Trong đời anh ghét nhất là giống mèo. Nhất là những con mèọ đen ma quái này.
Jean có vẻ hơi bất mãn nói:
– Anh có biết những bức hình đẹp nhất là lúc con Hai khỏa thân ôm con mèo đó trên bãi biển không. Chắc chắn đó sẽ là những đề tài thích thú nhất của em trong đời hội họa này.
Vũ nói cho Jean vui.
– Thì em cũng đã chụp hình được hết những gì mà mình muốn rồi mà. Sau này những tác phẩm đó của em mới là bất tử. Còn con vật kia cũng như ngay cả con nhó Hai này nữa, thời gian cũng sẽ đem chúng vào lòng đất thôi. . .
Nét mặt Jean trở nên thực rạng rỡ, nàng nói:
– Anh nói phải, đời sống của con người cũng như loài vật rồi cũng phải biến đi. Chỉ có tác phẩm là tồn tại tới muôn đời. Người nghệ sĩ sấng tác khi nằm xuống, quả thực lúc ấy mới là cuộc sống thiên thu bắt đầu. Họ sẽ sống mãi mãi với tác phẩm của họ.
Hai cũng vừa tỉnh dậy. Nàng nghe Jean và Vũ nói chuyện từ nãy tới giờ mà chẳng hiểu hai người nói cái gì. Lúc mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật. Hai cũng nghe hai người xí xa xí xô với nhau. NVũ nàng chẳng để ý gì nhiều vì có hiểu được họ đang nói với nhau những gì đâu. Cũng vì vậy mà nàng tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Khi xe quẹo vào đầu hẻm, Hai mới phát giác ra con mèo đâu mất rồi. Nàng hỏi Vũ.
– Chú Vũ ơi, con mèo đâu mất rồi?
Vũ làm bộ nói.
– Chú cũng không biết, nó biến mất từ lúc nào vậy?
Hai có vẻ tiếc ngẩn ngơ, nói:
– Uổng quá đi. Biết thế cháu ôm nó trong lòng thì đâu có mất.
Vũ làm bộ an ủi Hai.
– Cháu lo gì, có tiền mua mấy con mèo như vậy mà không được.
Hai cũng không muốn làm cho Vũ bận tâm về mình nhiều, nàng nói lảng qua chuyện khác.
– Hôm nay đi mệt ghê chú héng. Quả thực ăn được tiền của cô Mỹ này cũng không phải dễ đâu.
Vũ nói lấy lòng Hai.
– Chú biết cháu nể chú nên giúp cô Jean làm người mẫu thôi, chứ tiền bạc bây nhiêu có đáng gì đâu phải không.
Hai rà một tay lên đùi Vũ bóp nhè nhẹ. Nàng liếc nhìn chàng như thầm ý cám ơn những gì Vũ đang làm cho gia đình nàng. Cái nhìn còn hàm ý thật tình tứ và mời mọc làm Vũ nóng ngươi lên ngay. Bây giờ Hai mới để ý lời mẹ nói thực đúng. Anh chàng này thực nhạy cảm. Chỉ mới đụng tới là đã thấy sự thay đổi ngay trên da thịt rồi. NVũ còn cái vụ lãnh cảm khi làm tình không biết ra sao. Nàng nghĩ ngay tới những lời dặn dò của mẹ tối hôm qua, khi hai mẹ con thủ thỉ, thỏ lộ hết tâm tình cho nhau nghe về Vũ.
Xe đã gần tới nhà. Con đường chật hẹp không đủ chỗ Cho xe lam chạy vô nên anh tài xế phải đậu xe lại cho lũ trẻ xuống. Lan cũng ra tận nơi đón chúng về nhà. Jean đưa tiền cho Lan và dục anh tài xế cho xe chạy về nhà ngay vì nàng cũng đói bụng rồi.
Vũ hẹn Lan đưa Jean về rồi tới tối sẽ trở lại. Xe tới Cầu Đá, Vũ bảo anh tài xế xe lam.
– Thôi được rồi, bác ngừng lại đây đi. Tụi tôi muốn ăn uống xong rồi mới về.
Nói xong, Vũ trao tiền xe cho bác tài xế xe lam ngay. Ông ta cầm tiền cám ơn Vũ rối rít rồi vội vã cho xe chạy ngay. Có lẽ đi cả ngày cũng đã mệt quá rồi, nên nhận tiền xong là bác ta lái xe chạy về như ma đuổi. Vũ nói với Jean.
– Có lẽ ông ta cũng đói lắm rồi nên chạy xe bạt mạng như vậy.
Jean mỉm cười bảo Vũ.
– Anh muốn ăn cơm ở nhà hàng này phải không?
Vũ gật đầu nắm tay Jean vô trong nhà hàng. Chàng chọn một cái bàn khuất hẳn bên trong, kéo ghế cho Jean ngồi bên cạnh rồi gọi thức ăn. Vũ biết Jean rất thích món chả giò ở đây nên chàng kêu ngay không cần hỏi ý kiến nàng nữa. Jean nheo mắt nhìn Vũ thật tình tứ nói:
– Anh khéo chiều đàn bà ghê đi. Vợ anh thực có phúc.
Nếu em gặp anh trước, chắc chắn em đã theo anh rồi.
– Thì bây giờ chúng mình gặp nhau cũng chưa muộn mà phải không?
Jean nhướn mình lên hỏi.
– Anh có dám không?
Vũ cười hì hì.
– Dám hay không thì ngay hôm ở trong ngọn tháp hải đăng em đã biết rồi phải không. Còn phải hỏi nữa à.
Jean luồn một tay xuống dưới gầm bàn nhéo vào đùi Vũ một cái thực mạnh.
Để ăn cơm xong, về nhà anh sẽ biết tay em.
– Em không sợ Tiến thấy hay sao?
– Anh không sợ thì em có sợ gì anh ấy chứ.
Vũ lùa tay xuống dưới gầm bàn nắm lấy tay Jean. Nói thì nói thếthôi. Em có làm gì cũng đừng để quá lộ liễu nghe không. Tai tiếng về trong hãng, chúng mình
khó ăn khó nói với mọi người lắm đó.
Jean nháy mắt thực đĩ nói:
– Anh yên tâm đi, em không làm anh khó xử đâu.
NVũ mà em muốn anh giúp em một việc.
– Em cần cái gì nói đi.
– Em muốn có một căn phòng riêng biệt để vẽ tranh.
Chứ bày tùm lum ra phòng khách như thế mất hứng hết, khó làm việc lắm. Hơn nữa, mọi người thấy em ăn tiền của hãng mà cứ ngồi vẽ tranh chình ình ra trước mặt họ thì chướng mắt quá phải không anh.
Vũ nghĩ Jean nói thực đúng, vì mấy bữa nay chàng đã nghe hai anh chàng kỹ sư Mỹ nói bóng nói gió về nàng rồi. Chàng bảo nàng.
– Em thấy ngọn tháp hải đăng thế nào?
Mặt Jean tươi hẳn lên.