Lan ép thật sát thân thể nàng vô mình chàng. Bộ ngực nàng tuy nhỏ nhắn nVũ săn cứng. Mỗi lần hôn Vũ, Lan đã dùng nó chà sát trên mình chàng làm Vũ điên dại. Như thế, chẳng khác gì nàng đã có tới bốn bàn tay. Lan đã cho Vũ tất cả những gì chàng ước muốn trong cuộc sống sinh lý này.
Vũ cúi xuống hôn lên ngực nàng thì thầm:
– Thôi… bây giờ anh phải đi, nếu không ra tới ngoài biển tối mất, chẳng còn làm ăn gì được nữa.
Lan mỉm cười, sửa lại quần áo cho chàng.
– Dạ… anh dẫn con Hai theo đi. Về lúc nào cũng được. Em coi bộ nó cũng thích đi chơi với anh lắm đó.
Vũ không hiểu sự ẩn ý của Lan. Chàng mỉm cười.
– Ừ, nó cũng vẫn còn tuổi ham vui mà.
Lan cười khúc khích.
– Thế từ giờ trở đi, em giao nó cho anh dạy dỗ nhé.
Vũ cười hì hì.
– Em không sợ anh bắt nó theo luôn hay sao?
Lan hôn nhẹ vô má Vũ nhí nhảnh nói.
– Em còn cầu cho anh bắt nó đi luôn nữa. Được theo anh là phước đức ông bà nó để lại đó.
Vũ chợt nhớ tới bàn tay con Hai hôm đầu tiên chàng ngủ chung với cả gia đình này trên chiếc giường duy nhất trong nhà. Chàng làm bộ ỡm ờ nói:
– Em không sợ anh dạy cho nó hư sao ?
Lan cười thực lớn. Nàng nói thật lẵng lơ.
– Nếu anh làm cho nó hư được thì em cũng có phước.
Vũ cười ha hả, ôm Lan thực chặt. Chàng cúi đầu xuống sát mặt nàng thì thầm.
– Nếu anh phá đời con gái nó thì sao?
Lan nói nhây:
– Nếu vậy mẹ con em cùng thờ một chồng có sao đâu.
– Em nói thực không?
Lan biết Vũ chưa biết nàng đã biết hết chuyện đêm hôm con Hai mò mẫm trên thân thể chàng. Nàng cố vẽ đường cho chàng đi.
– Để bữa nào em bảo nó đấm bóp cho anh. Con bé có bàn tay nhỏ nhắn như vậy mà đấm bóp tài tình không chịu được. Mỗi lần em đau mình, nhức lưng là phải nhờ tới bàn tay của nó đó.
Vũ vô tình mắc vô bẫy của nàng. Chàng hí hửng nói:
– Nếu vậy thếnào anh cũng phải nhờ nó một chuyến.
– Anh muốn lúc nào mà không được.
Vũ kéo Lan trở vô nhà.
– Bây giờ anh đi nhé.
Lan gật đầu đưa Vũ và con Hai ra cửa. Hai chiếc xe Honda ôm lại lao về phía Cầu Đá. Chàng đã mướn sẵn một chiếc ghe để đưa mình ra ngoài đảo. Khi xuống ghe, Vũ mới phát giác ra chỉ có một mình cô vợ. Không thấy anh chồng đâu. Hai vợ chồng chủ ghe này đã lấy tiền đặt cọc mướn ghe của chàng để chèo ra khơi cả ngày hôm nay. Không hiểu tại sao lại chỉ có cô vợ, còn anh chồng không
thấy tới. Vũ thắc mắc hỏi cô ta.
– Chồng em đâu?
Cô vợ rươm rướm nước mắt trả lời.
– Chồng em cứ mỗi lần có tiền là lại mua rượu uống cả đêm. Bởi vậy hôm nay anh ấy dậy không nổi. Một mình em chèo ghe cũng được mà.
Vũ hơi bực mình, cau mày nói.
– Em có chắc làm được không. Từ đây ra ngoài đảo xa lắm chứ không phải chơi đâu. Loạng quạng có chuyện gì thì phiền phức lắm đó.
Cô gái có vẻ tự tin nói.
– Anh đừng lo. Em ra ngoài đó một mình hoài mà.
Vũ có vẻ nghi ngờ. .
– Biết làm sao hơn được? cứ thử xem sao.
Cô chủ ghe vội vàng tháo giây, đẩy ghe rời khỏi bến như sợ Vũ đổi ý kiến. Biển thực yên, mặt nước chỉ lăn tăn những lớp sóng nho nhỏ nên ghe đi rất dễ dàng. Tuy nhiên, trời nắng chang chang. Vũ đã thấy mình mẩy cô chủ ghe ướt đẫm mồ hôi. Tay chèo đã bắt đầu chậm lại. Thế rồi một hồi sau, người nàng hơi lảo đảo. Mặt mũi đã đỏ bừng bừng. Vũ biết là không yên rồi. Ghe mới đi được hơn nửa đường. Bây giờ có chuyện gì. Đi cũng khổ mà quay về còn khổ hơn. Chỗ này đã thật xa bờ, không có ghe thuyền nào lảng vảng nơi đây mà cầu cứu.
Đúng như chàng dự đoán. Chỉ chèo được mấy chục phút nữa là cô chủ buông mái chèo, ngồi bệt xuống sàn ghe. Mọi người hốt hoảng kéo cô ta vô khoang thuyền.
Trong khi Vũ và Jean luýnh quýnh thì con Hai lại có vẻ thành thạo việc cứu cấp hơn ai hết. Nó cởi quần áo cô chủ ghe ra, lấy khăn thấm nước lạnh, lau mình cho cô ta. Rồi lấy chai dầu Nhị Thiên Đường trong túi áo thoa cho cô nàng này. Xong đâu đấy, nó lật úp cô ta lại, cạo gió một hồi rồi thoa dầu lên khắp lưng cô ta một lần nữa.
Chiếc ghe không người lái thả trôi bồng bềnh trên sóng nước. May mà biển lặng, không có sóng lớn nên chiếc ghe chỉ bập bềnh trên mặt nước chứ không có gì nguy hiểm cả. Cô chủ ghe đã bắt đầu khỏe trở lại, nàng lấy tay gạt nước mắt khóc rưng rức. Con Hai vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ta nói:
– Thôi chị để em chèo ghe về nhé.
Vũ nhìn con Hai ngạc nhiên hỏi.
– Bộ cháu cũng biết chèo ghe nữa hả?
Con Hai mỉm cười.
– Dân miền biển mà chú, có đứa nào lại không biết chèo ghe cơ chứ.
Nói xong, nó không đợi cho ai trả lời đã bò ra sau, nắm tay chèo, hướng mũi ghe vào bờ, chèo tới. Mặt trời đã lên thực cao, chiếu ngược từ đằng sau ghe về phía trước. Bóng con Hai đổ dài vô khoang thuyền, gió thổi từ trong bờ ra làm quần áo con nhỏ bay phần phật, dính sát vô thân thể.
Bỗng Vũ thấy mặt Jean hí hửng, nàng bầy đồ nghề ra hí hoáy vẽ. Chỉ một lúc sau, chàng đã nhìn rõ bức tranh con Hai chèo thuyền ngược chiều gió trên biển cả. Bức tranh thực có hồn. Nhất là cặp mắt con Hai được Jean vẽ thật sắc sảo. Hai có cảm tưởng nhưcon mắt trong tranh kia phảng phất một cái nhìn thật man dại giữa đại dương trên sóng nước. Vẽ một hồi, Jean quay lại hỏi Vũ.
– Anh có thể bảo cô ta cởi hàng nút áo trước ngực ra cho em vẽ được không?
Vũ mỉm cười hỏi.
– Em trả cho cô ta bao nhiêu để làm người mẫu đây?
Jean không do dự nói ngay. .
– Hai chục đô la một giờ có được không anh?
Vũ gật đầu.
– Như vậy thì tốt. Để anh nói với cô ta cho.
Vũ bò ra phía sau, chàng tiến tới sát bên Hai nói nhỏ.
– Cô Jean muốn cháu cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ta vẽ và chịu trả hai chục đô la một giờ, cháu có chịu không?
Mặt Hai hơi đỏ lên, nói:
– Thì trước khi đi chú đã nói với mẹ cháu rồi phải không!
– Như vậy là cháu bằng lòng rồi chứ gì?
Hai gật đầu nhe nhẹ, nói:
– NVũ mà chú không được nhìn đó nhe.
Vũ được dịp ghé sát vô tai con bé nói nho nhỏ.
– Tối hôm đó chú đã thấy hết rồi còn gì nữa.
Hai ré lên nho nhỏ, buông mái chèo đập mạnh vô vai Vũ. Chàng nhân cơ hội nắm lấy tay nó và nói:
– Để chú cởi khuy áo cho cháu nhé.
Vũ đã tưởng nó la lên nữa, ai ngờ con Hai cười mím chi, gật đầu rồi nhưưỡn ngực ra cho Vũ cởi nút áo. Vũ không chần chờ một giây nào nữa. Cởi hàng nút áo trước ngực Hai ra ngay. Chàng đứng trước mặt con Hai, quay lưng về phía Jean nên Vũ biết Jean không nhìn thấy chàng đang làm gì. Nhân cơ hội đó, Vũ xoa nhẹ lên ngực con Hai thực nhanh. Mắt con bé dại hẳn đi, miệng hé ra
như muốn chồm về phía trước.
Chàng lại chui vô khoang thuyền, ngồi bên cạnh cô chủ ghe. Dù Jean ngồi chắn phía ngoài, nVũ Vũ vẫn thấy hết thân thể trần trụi của con Hai phía sau ghe. Hình như nó đang hát một bài tình ca nho nhỏ. Vũ chợt để ý. Mái tóc bồng bềnh của Jean vàng hoe óng ánh dưới nắng trưa hằn lên trên nền biển xanh thăm thẳm. Qua suối tóc vàng mướt ấy. Vũ nhìn thấy đôi bàn tay bé nhỏ của con Hai nắm cứng mái chèo đưa đẩy.