VN88 VN88

Truyện sec anh ơi lồn em còn trinh địt nhẹ thôi anh phần 2

Nằm ngửa trên khoang thuyền, Vũ nhìn ra bóng tối mông mênh trên mặt biển. Chàng chú ý ngay tới những đốm lửa chập chờn trên mặt nước. Dầu biết chắc đó là những ánh đèn của những thuyền đánh cá, nVũ Vũ vẫn liên tưởng tới những ngọn nến trong nghĩa trang tại San Jose, nơi cô gái tóc vàng ma quái kia nằm đó.

Cũng vì thế mà thân thể chàng nóng bừng bừng lên cả giờ rồi. Có lẽ bây giờ Tuyết chịu không nổi nữa. Nàng nằm mọp trên mình chàng thở hổn hển. Vũ vòng tay ôm lấy lưng nàng hỏi nhỏ.
– Em có mệt không?
Tuyết thì thầm.
– Chưa bao giờ em tệ như lần này.
Những lần em ngủ với chồng em không như thế này hay sao?
– Dạ, chưa bao giờ xảy ra như thế này cả. Anh ấy khỏe như trâu thực, nVũ chỉ vài chục phút sau là sụi lơ, nằm thở hì hì rồi ngủ ngay. Trong khi đó em vẫn đnh bơ. Nhiều khi còn bứt rứt trong người nữa là đằng khác.
– Vậy không bao giờ anh ta làm em thỏa mãn sao?
– Cũng có, nVũ chưa bao giờ em cảm thấy thoải mái như ngày hôm nay.
– Có phải lần đầu tiên trong ngày động phòng anh ta làm em sợ không ?
Tuyết cười hi hí, nói:
– Anh ấy đâu có phải là người đầu tiên trong đời em.
– Bộ em có chồng trước nữa hả?
– Dạ.
– Anh ta đâu rồi?
– Ông ấy lấy em chưa đầy một tháng là chết rồi. Tại sao vậy?
– Bị chìm tàu, chết ngoài biển.
Vũ xoay mình cho Tuyết nằm ngang lại bên mình. Chàng gác một chân lên đùi nàng hỏi:
– Ông ấy có khá hơn người chồng hiện tại không?
– Nói ra thì mắc cỡ. Em lấy ông ta cũng chỉ vì tiền.
Bởi vì ông ấy có vợ rồi.
– Bộ ông ấy giàu lắm hay sao?
Dạ, ông ấy có tàu đánh cá và vựa nước mắm nữa.
– Như vậy thì khi chết đi, ít nhất ông ta cũng để lại cho em chút vốn chứ phải không?
– Cũng có chút ít, nVũ chẳng được bao nhiêu?
– Tại sao vậy?
– Em nói là chồng trước, nVũ thực sự tụi em chỉ lén lút với nhau thôi, chứ có dám công khai đâu.
– Như vậy ông ta lại càng phải thương em nhiều chứ có phải không?
– Đành rằng như thế, nVũ mà mới có một tháng thì ông ấy đã chết rồi.
– Lúc ông ta chết, em ở đâu?
– Dạ, em ở nhà ông ấy.
– Em muốn nói ở chung với vợ ông ta à?
– Dạ.
Vũ ngạc nhiên hỗi:
– Lúc ấy bà ta không biết em lấy ông ta hay sao?
– Dạ không, bà ấy mà biết em lẹo tẹo với ông ta chắc em bỏ mạng rồi.
– Bộ bà ấy dữ lắm hả?
– Còn hơn bà chằng nữa.
– Biết thế mà sao em dám lẹo tẹo với chồng bà ta? Tuyết thở dài.
– Em đâu có bao giờ nghĩ tới chuyện lấy ông ta đâu. Phải nói lần đầu bị ông ta làm ẩu thì đúng hơn.

Vũ tò mò hỏi.
– Ông ấy làm ẩu thế nào?
– Có một hôm tàu cặp bến. Cá thực nhiều, em gánh tới khuya vẫn chưa xong. Thợ thuyền về hết. Em phải ráng làm cho hết hầm cá. Ai ngờ tới chợp tối, nhân cơ hội trên tàu có một mình em. Ông ta làm ẩu ngay trong hầm cá.
– Như vậy em làm công cho vựa cá của gia đình ông ấy à?
– Dạ.
– Sao lúc ấy em không la lên?
– La làm sao được, ở trong hầm cá dù có la cũng không ai nghe. Hơn nữa, hôm ấy trời lại mưa lớn, trên bến chẳng có ai thì la lên có ích lợi gì cơ chứ.
– Tại sao thợ thuyền về hết mà em không về?
– Em không nghỉ được vì chỉ còn lại một ít cá thôi, phải làm cho hết đặng nla hầm. Hơn nữa, em là người duy nhất làm công mà ăn ở luôn tại nhà ông ấy nên làm sao mà nghỉ được.
– Lần đầu tiên trong đời con gái mà bị hãm hiếp như vậy làm sao sau này em không sợ hãi mà mất đi ít nhiều cảm hứng phải không?

Tự nhiên Tuyết cười khúc khích, nói:
– Mặc dù hôm ấy em bị ông ta làm ẩu, nVũ có phải là lần đầu tiên em tiếp xúc với đàn ông đâu.
Vũ ngạc nhiên hỏi.
– Như vậy là em còn có một đời chồng trước nữa à?
Tuyết cười lớn hơn, nói:
– Làm gì mà có nhiều chồng thế. Chỉ vì trong thời gian đó, em đã có bồ rồi. Em cặp với thằng nhỏ thuyền chài ở xóm trên, nó còn nhỏ lắm, nVũ tụi em ăn nằm
với nhau hoài à.
– Bởi vậy nên lúc ông chủ tầu đó đè em ra, em đâu có đau đởn gì phải không?
– Dạ không. Trái lại, ông ta còn làm em thích thú nữa.
– Tại sao vậy?

Tuyết có vé mắc cỡ nói nhỏ lại.
– Cho tới lúc đó, em chỉ có một thằng bồ nhỏ. Còn ông chủ em to con. Anh biết dân đi tàu làm cá mà?
– Và em thương ông ấy ngay à?
– Nói là thương thì không đúng. NVũ bảo là ghét thì cũng không phải.
– Như vậy là làm sao?
Anh nghĩ xem, tự nhiên đè người ta ra làm ẩu thì làm sao mà thương cho được. NVũ mà dù sao hàng ngày ông ấy rất tử tế với em. Hơn nữa, khi đó em mới khám phá ra, ăn nằm với người lớn tuổi, có kinh nghiệm hứng thú hơn với mấy đứa nhỏ như bồ em nhiều. Như thế thì làm sao ghét ông ta cho được. .
– Vậy lúc ấy em phản ứng ra sao?
– Lúc đầu em đâu có chịu. NVũ bị ông ta ôm cứng, đè đại xuống hầm cá. Lột hết quần áo em ra.
– Em có chống cự không?
– Dĩ nhiên là em dẫy dụa kịch liệt rồi. NVũ làm sao lại được với một người lực lưỡng như ông ta.
– NVũ khi người đàn bà nhất định không cho người đàn ông làm cái vụ đó thì đâu có dễ làm gì được.
– Anh nói đúng. NVũ với một người khỏe hơn mình nhiều thì chịu thua thôi. Hơn nữa, khi đã bắt đầu rồi thì phải chịu, vì dẫy dụa cũng thếthôi. Chuyện đã rồi mà anh.
– Như vậy em chỉ chống cự lúc đầu, rồi để yên cho ông ta muốn làm.gì thì làm à?
– Chẳng những để yên, mà em còn phải năn nỉ nữa.
– Sao lạ vậy?
– Anh không nhớ em nói; ông ta lột hết quần áo rồi đè đại em ra trong hầm cá à?
– Đành rằng vậy, nVũ tại sao phải năn nỉ chứ?
– Anh có biết trong hầm cá nó như thế nào không?
– Không.
– Bởi vậy anh mới không hiểu. Lúc ông ta lột quần áo em ra thì em dãy dụa, chống cự ghê lắm. NVũ khi hai đứa cùng trần truồng rồi. Ông ta đè em xuống làm cái vụ đó thì dưới lưng em đủ thứ cá làm sao em chịu nổi. Em mới nói: “Thôi được rồi, chú muốn làm gì thì làm. NVũ đi chỗ khác chứ ở đây dơ dáy quá.”
– Thế ông ta nói sao?
– Lẽ dĩ nhiên là ông ta chịu liền.
– Rồi ông ta đưa em đi đâu?
– Ông ấy bế em qua phòng lái tàu. Trải khăn đàng hoàng cho em lót lưng rồi mới bắt đầu.
– Lúc ấy em có cự nự nữa không?
– Còn cự nự cái gì nữa chứ?
– Như vậy chắc ông ta khoái lắm phải không?
– Còn phải nói nữa. Vợ ông ấy béo như cái thùng chứa nước, lại dữ như bà chằng, làm sao bì với em được. Cũng vì vậy mà ông ta mê em luôn.
– Rồi em cũng chịu luôn hay sao?
– Tới nước này rồi còn gì nữa mà không chịu chứ
– Như thế em càng có lợi phải không?
– Phải thú thực, sau đó em sống sung sướng hơn trước nhiều. NVũ cũng hồi hộp lắm.
– Hồi hộp cái gì?
– Anh còn phải hỏi nữa. Vợ ông ta mà biết được thì tiêu đời
– Sau khi ông ta chết em sống thế nào?
– Tàu đánh cá bị chìm nên vợ ông ta phải mua cá của các thuyền đánh cá nhỏ để làm nước mắm. Vì thế em gặp chồng em bây giờ. Anh ấy có cặp mắt và đôi lông mày giống hệt ông ấy. Bởi vậy em mới lấy anh ta.
– Em có nhớ ông ấy không?
– Nhớ chứ anh. Ông ta thương em còn hơn cái gì nữa. NVũ thú thực, anh là người đầu tiên em nói chuyện này. Vậy anh hứa đừng nói với ai nhé.
– Nhất định là anh không nói với ai đâu. NVũ em thấy thương ông ấy hơn hay chồng em hiện nay hơn.
– Mỗi người nó có một cái khác anh à.
– Khác thế nào?

VN88