Hình như có tiếng sóng biển vỗ thực mạnh như nước đập vào mạn thuyền. Gió cũng rít lên như giông tố đang nổi lên khắp lối. Người Hai ngây ngất, nàng không biết có phải là đang sống trong mơ hay đây là sự thực. Không lẽ hồn Vũ vừa từ không trung tới với nàng hay là hồn ma bóng quế nào nhập về đây. Tuy nhiên, dù là ai đi chăng nữa. Trong lúc này cũng làm Hai đê mê ngây ngất.
Nàng mở mắt ra, cố nhìn xuyên qua bóng đêm. Trên vách lá, cặp mắt kia càng rõ ràng hơn, nó chớp chớp rồi từ từ hiện ra ở đó cả khuôn mặt của một người đàn ông, rồi chẳng mấy chốc, một thân thể thật lực lưỡng đã từ từ bước ra khỏi vách lá, lặng lẽ, chậm chạp đi tới bên giường Hai. Hai vội kéo manh chiếu che đi thân thể trần truồng của nàng. NVũ người đàn ông kia đã cúi xuống, đưa một tay kéo nhè nhẹ mảnh chiếu đó ra. Tay chân Hai đờ đẫn, nàng nhưtê cóng không còn nhúc nhích gì được nữa. Người đàn ông ấy leo lên giường nhẹ nhàng như hơi sương. Vòng hai tay ôm lấy thân thể Hai ghì sát lại. Hơi thở nàng hổn hển, miệng há ra đón nhận những cảm giác ngất ngây chưa từng có một lần trong đời. Chỉ một lúc sau, nàng không thế nào chịu nổi nữa, phải thét lên thực lớn:
– A… a… chết mất… chết mất đi thôi.
Bỗng có tiếng gõ cửa gấp rút ở ngoài. Tiếng mẹ Hai vọng vào.
– Hai… Hai ơi.
Hai cố ngậm miệng thực chặt. Không dám kêu lên nữa. Người đàn ông cũng từ từ ngửng đầu lên, nhìn ra ngoài rồi nhổm dậy. Tiếng mẹ Hai gọi lớn hơn:
– Hai ơi, Hai… Hai ơi, mày làm cái gì ở trong đó vậy?
Hai vội vàng ngồi dậy vơ lấy quần áo mặc thực nhanh.
– Hai ơi, mở cữa. Mở cửa đi mau lên.
– Dạ… dạ… con ra mở cửa đây.
Hai vừa tháo chốt cửa thì mẹ nàng đã xô cửa tràn vào phòng nhìn dáo giác.
– Mày ngủ nghê cái gì mà la lối um nhà lên vậy hả con khỉ?
Hai nhìn quanh, không trả lời. Mẹ nàng cầm cây đèn dầu soi chung quanh phòng. Bà còn khum xuống nhìn vào gầm giường. NVũ làm gì có ai ở đây ngoài Hai ra.
Mẹ tìm cái gì đó?
– Lúc nãy tao nghe rõ ràng có tiếng thở hổn hển thực khác lạ Rồi tiếng mày la lối chết chóc um sùm nữa là cái gì vậy?
Hai lấy tay dụi mắt.
– Chắc con ngủ mơ chứ làm gì có ai nữa đâu.
Lan nhìn con biết ngay là Hai nói dối. Nàng còn lạ gì tâm tính con bé này. Khi nói điêu ngoà một điều gì thì mặt đỏ tía tai, hai con mắt chớp lia chớp lịa. NVũ trong phòng này ngoài nó ra còn có ai nữa đâu. Chiếc phòng nhỏ bé trống trải này nếu có người thứ ba thì núp vào đâu bây giờ. Tuy nhiên, Lan vẫn không an tâm. Vì tai nàng rất thính và đã nghe rõ những tiếng rên rỉ ấy. Của hai người khác nhau chứ không phải một. Những âm thanh ấy quá quen thuộc với nàng cả mấy năm nay làm sao nghe lầm được. Nàng để cây đèn dầu lên chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường. Leo lên giường ngồi.
– Con mơ thấy cái gì mà rên rỉ lên vậy?
Hai biết khó dấu mẹ. NVũ nàng không thế nào thổ lộ chuyện khó nói này được. Vì nó mơ hồ và hoang đường quá Mặc dù nàng biết là người đàn ông ấy nhất định không phải là người trong giấc mộng. Bằng chứng là trong mình nàng hiện giờ đang ướt chèm nhẹp. Hơn nữa, giường chiếu sốc sếch thế kia, còn có gì phải hoài nghi cuộc ân ái vừa rồi là mộng mị nữa đâu. Hai đành lặng thinh. Nàng từ từ
leo lên giường nằm cạnh mẹ.
– Mẹ ơi…
– Cái gì?
– Con hỏi mẹ cái này nhé.
– Ừ nói đi.
– Cái vụ này kỳ lắm.
– Cái gì mà kỳ mới được chứ?
– Con nói ra sợ mẹ không tin.
– Thì mày đã nói đâu mà biết tao tin hay không tin chứ.
Hai im lặng một lúc rồi hỏi.
– Có bao giờ ban ngày, mình nghĩ về một người nào nhiều quá mà ban đêm lại có một người khác tới ngủ với mình hay không hả mẹ?
Lan phì cười vì câu hỏi ngây ngô của con.
– Mày nói gì lạ vậy. Nếu ban ngày mình tưởng nhớ tới người nào nhiều quá thì may ra là có thể tối đến, mơ về người đó thôi chứ làm sao lại có người khác ngủ với mày được cơ chứ.
– Không phải đâu mẹ.
– Không phải là làm sao?
Ngọn đèn từ từ cháy nhỏ lại vì cạn dầu. Bóng tối lan ra khắp phòng rồi ụp xuống thực nhanh khi ngọn đèn lóe lên lần sau cùng và tắt ngủm. Lan nằm xuống cạnh đứa con gái lớn đã hơn một lần nàng lùa nó vào tay đàn ông vì miếng cơm trong cuộc sống khó khăn này. Nàng im lặng đợi con bé trả lời.
– Mẹ cũng biết con thích chú Vũ rồi phải không?
– Ừ.
– Con cũng biết đêm đầu tiên chú ấy ngủ ở nhà mình. Con mò lên mẹ vẫn còn thức phải không?
– Ừ.
– Trong đêm đó con cũng chẳng làm gì quá đáng phải không mẹ.
– Con có nói cho chú ấy biết là mẹ biết chuyện đó không?
– Dạ không đâu. Ai mà nói kỳ vậy.
– Phải đó, không được nói ra những chuyện như thế nghe không. Đàn ông họ hứng lên thì cái gì cũng dám làm.
– NVũ lại rất sợ nói ra miệng đó, con biết không?
– Dạ biết.
– Hôm con đi làm người mẫu ngoài biển, chú Vũ có làm gì con không?
– Cũng chẳng có gì.
– Cũng chẳng có gì là làm sao?
– Chỉ là khi cô Jean muốn con cởi hàng nút áo trước ngực ra cho cô ấy vẽ, chú Vũ có xoa nhẹ lên ngực con một cái thôi.
– Chú ấy dám làm như thế trước mặt cô Jean sao?
– Không có đâu. Lúc ấy chú ấy đứng xoay lưng về phía cô Jean, che khuất tầm mắt cô ấy mà.
– Rồi sau đó, chú ấy có nhắc với con chuyện đó nữa hay không?
– Dạ không. NVũ con biết một chuyện nữa của chú ấy.
– Chuyện gì?
– Lúc cô Jean ngồi vẽ hình con. Chú Vũ vô khoang thuyền ngồi bên cạnh cô Tuyết, sau lưng cô Jean. Cô Tuyết còn khóc và sau đó ôm lấy đùi chú Vũ. Chú ấy đã luồn tay vô ngực cô Tuyết thực lâu, tưởng không ai thấy. NVũ có biết đâu ánh nắng chiếu ngược từ sau lưng con vô khoang thuyền nên con nhìn thấy hết trơn. Còn chú ấy nhìn ra bị ngược chiều nắng nên không biết con thấy hết trơn
từ đầu tới cuối.
– Cô Tuyết là ai? .
– Thì cô chủ ghe ấy mà.
– À con nhỏ chồng vừa chết chìm đó phải không?
– Dạ.
– Hèn gì.
– Má nói cái gì cơ?
– Tao nghĩ cũng vì con nhỏ này mà chú Vũ không tới đây nữa.
– Tại sao vậy má?
– Tao biết con nhỏ đó đỉ ngựa lắm. Nó thấy chú Vũ có nhiều tiền nên tính chuyện Huyền mỏ chứ gì. Hèn chi chú ấy không tới đây nữa.
– Con nghĩ không lý chồng cô ấy vừa chết mà dám sao.
– Thì mày không nhìn thấy lúc trên thuyền ngoài biển đó rồi à?
– Đành rằng là như vậy. NVũ lúc đó cô Tuyết chưa biết chồng cô ta chết. Chứ mấy bữa nay lo ma chay choó chồng mà còn đi ngủ với trai được hay sao?
– Biết đâu thời buổi này mà con. Ai không vì nồi cơn manh áo của mình chứ.
– Như vậy chú Vũ không tới đây nữa hay sao hở mẹ?
– Chú ấy không tới thì mình phải làm cho chú ấy tới mới được chứ. Nếu bị con Tuyết cướp đi cái mối này, nhà mình lại đói khổ thôi.
Cả hai mẹ con cùng lặng thinh. Tiếng sóng biển ầm ì từ xa vọng lại làm Hai liên tưởng tới bàn tay Vũ ngày hôm đó. Nếu chàng mê Tuyết mà không trở lại đây nữa thì thật là buồn. Mà cũng có thể điều này xảy ra lắm. Bởi vì Hai đã nhìn thật rõ bộ ngực nõn nà của Tuyết căng lên trong bàn tay của Vũ trong khoang thuyền. Ngực nàng làm sao so sánh được với ngực Tuyết cơ chứ. Còn mẹ Hai, dù sao thì cũng sanh hai ba lần rồi. Hơn nữa, Hai còn lạ gì bộ ngực choắt cheo của mẹ. Có lớn hơn ngực nàng bao nhiêu đâu. Đàn bà chỉ có bấy nhiêu cho đàn ông say mê mà như vậy thì Vũ xa vào tay Tuyết là đương nhiên rồi. Làm sao mà giựt lại được nữa. Nghĩ thế, Hai buột miệng than: