VN88 VN88

Truyện sec anh ơi lồn em còn trinh địt nhẹ thôi anh phần 2

– Khó lắm mẹ ơi.
– Tại sao?
– Con đã nhìn thấy thân thể cô Tuyết và những gì chú Vũ làm trong khoang thuyền rồi.
– Thì sao?
– Chú ấy mê cô Tuyết chứ còn sao nữa.
– Sao mày biết?
Mò mẫm nhau như vậy, còn gì mà không biết chứ.
– NVũ chưa chắc gì con Tuyết đã biết chìu chú ấy đâu.
– Cô Tuyết để chú ấy muốn làm gì thì làm còn chìu cái gì nữa?
– Tại con chưa biết thôi.
– Thì mẹ nói con nghe đi.
– Chú Vũ có một yếu điểm.
– Yếu điểm là cái gì hở mẹ?

Đáng lẽ Lan không bao giờ nói cho con nghe điều này. Bởi vì dù cho con nhỏ có tò mò và Vũ có lén lút rờ rẫm nó thì cũng chỉ có thế thôi, chứ nàng không bao giờ muốn Hai thực sự đi xa hơn nữa. Trừ khi nàng bất lực phải nhờ tới tay con. NVũ sự việc ngày hôm nay đã xảy ra ngoài dự liệu của nàng rồi. Con Tuyết đã nhảy vào mê hoặc Vũ thì bằng mọi giá nàng phải giữ chàng lại. Cái ý nghĩ dù cho hai mẹ con cùng thờ một chồng lại hiện ra thực rõ trong đầu nàng hơn bao giờ hết.

Đã chẳng có lần Lan dụ con Hai đi bán đậu hũ với nàng, câu đám khách mò mẫm để kiếm tiền rồi là gì. Đó là chưa kể tới lần nàng lùa nó vào tay lão Tầu bán chạp phô nữa. Bây giờ có huấn luyện nó mồi chài Vũ cũng là tình thế bắt buộc phái làm thôi. Nàng thở dài nói.
– Sự thực chú Vũ là người bất bình thường về cái vụ ấy lắm. Nếu chỉ rờ rẫm thì chú ấy sẽ tiến tới như người bình thường. NVũ còn tiến xa hơn thì thân thể chú ấy sẽ lạnh ngắt, teo lại và xô con ra ngay. Bởi vậy khi trên thuyền ngoài biển, có mặt con và cô Jean. Con Tuyết không làm gì được hơn là để chú Vũ mò mẫm. Bởi vậy chú ấy mê nó. NVũ nếu sau này, nó làm tới thì kể như chú ấy sẽ chạy mất ngay.

Hai ngạc nhiên hỏi: .
Tại sao kỳ vậy hả mẹ?
– Mẹ cũng đâu có hiểu tại sao:
Vậy tại sao mẹ biết?
– Con có nhớ đêm đầu tiên chú Vũ ngủ ở nhà mình không?
– Nhỡ cái gì cơ?
– Tối đó, mẹ và chú ấy mò mẫm nhau chờ cho tụi con ngủ rồi mới dám làm cái vụ ấy. Tới khuya, tưởng tựi con ngủ hết rồi, mẹ mới hối chú ấy tiến tới. Ai ngờ vừa mới nhập cuộc, chú ấy sụi lơ ngay. Mẹ làm thế nào chú ấy cũng không trở lại trạng thái bình thường được nữa. Đang loay hoay thì con tò mò với tay lên rờ rẫm chú ấy. Tự nhiên chú ấy như sống lại, hùng hổ làm cái chuyện ấy một cách điên cuồng. Con còn nhớ không?

Hai cười khúc khích, nói:
– Cũng vì vậy mà mẹ không la con phải không?
Lan đập mạnh vô đầu con mắng yêu.
– Cái con quỉ cái, mày cũng đ ngựa lắm.
Hai ôm lấy mẹ, thì thầm:
– Con còn biết mẹ định co chân lên đạp con, nVũ sau đó không hiểu sao mẹ lại nằm yên, rồi chú Vũ chồm lên mình mẹ làm con ngạc nhiên hết sức. Bây giờ mới biết tại sao mẹ không la con về vụ đó.
Lan luồn tay vô áo con. Nàng xoa nhè nhẹ lên bộ ngực cau non của nó, nói nho nhỏ:
– Con biết như vậy rồi. Bây giờ đã hiểu con Tuyết chưa chắc gì đã đoạt được chú Vũ trong tay mẹ con mình đâu phải không?
Tự nhiên Hai thấy thương mẹ vô cùng. Nàng thủ thỉ:
– Bộ mẹ chịu cho con làm như vậy sao?
– Chứ con không muốn à?
– Thú thực con thích lắm chứ. NVũ mà dù sao chú Vũ cũng là người yêu của mẹ mà.
– Con thử nghĩ xem, mẹ có thương con không. Hơn nữa, nếu không có con, con Tuyết sẽ dưsức cướp chú Vũ trong tay mẹ phải không. Con thừa sức hiểu điều này mà.
– NVũ bây giờ chúng mình đâu có để cho nó làm cái chuyện đó phải không mẹ?
– Ừ, con hiểu rồi mà.

Vừa nói, Lan vừa mân mê nhè nhẹ, nhào bóp bộ ngực chớm nở của con gái. Nàng thừa hiểu rằng, ở tuổi này, những đứa con gái có hơi hám đàn ông, bộ ngực đã căng lên thực to rồi. Nàng ôm con ngủ đi hồi nào không hay.

Sáng nay hai mẹ con dậy thực trễ. Hai đứa nhỏ ở nhà ngoài đùa nghịch với nhau la chí chóe mới đánh thức Lan dậy. Con Tý chạy vào bí bô nói:
– Mẹ ơi mẹ. Có chú nào kiếm mẹ kìa.
Lan vừa ló đầu ra đã thấy Vũ vô tới tự hồi nào. Nàng mừng rỡ nắm lấy tay chàng hớn hở nói:
– Lâu quá không thấy anh ghé thăm tụi em.
Vũ cười hì hì nói.
– Thú thực, mấy hôm nay anh bận quá. Nếu cô Jean không nhờ anh qua đây nói bé Hai đi làm người mẫu cho nó thì có lẽ anh cũng chưa có thì giờ ra phố đâu.
Hai nghe Vũ nhắc tới tên mình, lật đật chạy ra nhà ngoài la lên.
– Chú Vũ. Cô Jean muốn cháu làm người mẫu cho cô ấy vẽ nữa hả? Vũ gật đầu, nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Hai cười cười nói:
– Hôm nay cô Jean không vẽ đâu. Cô ấy chỉ mướn cháu để chụp hình thôi. Cô ta hết tiền rồi nên mới mướn cháu làm người mẫu để chụp hình rồi mới vẽ sau.
– Sao cô ấy khôn quá vậy. Cháu không chịu đâu, như thế có được bao nhiêu tiền đâu.
Vũ mỉm cười.
– Con bé này cũng biết tính toán ghê hé.
Hai nhí nhảnh nói.
– Chú tính đi, Nếu trả hai chục đô la một giờ. Cô ấy đem cháu ra bấm máy lia lịa chừng vài phút là có cả chục tấm hình thì cháu được mấy đồng chứ.
Vũ tát nhè nhẹ vô má Hai mỉm cười.
– Cháu đã đi làm người mẫu chụp hình bao giờ chưa mà dám tính toán ẩu như vậy?
– Thế cô ấy trả cho cháu bao nhiêu hả chú?
– Cháu đừng lo, chú không để cho cháu thiệt thòi đâu.

Tuy nhiên, nếu đã chụp hình rồi thì có lẽ đây là lần sau cùng cô ấy mướn cháu. Vì khi có cả trăm tấm hình của cháu rồi thì không cần cháu làm người mẫu nữa.
Hai cười hì hì.
– Chú đừng lo, cháu cũng chỉ muốn làm lần này nữa thôi là mẹ cháu có chút vốn làm ăn rồi. Chứ cởi quần áo cho cô ấy vẽ hoài cháu cũng ngán lắm.
Bỗng Vũ để ý thấy có gì hơi là lạ trong căn nhà nhỏ nhắn này, chàng nhìn quanh mới phát giác ra sự đổi mới đó Vũ reo lên.
– A… thì ra bé Hai có phòng riêng rồi phải không. Hèn gì từ nãy tới giờ chú thấy có cái gì là lạ ở đây. Lan nhân cơ hội nhắc khéo con.
– Hai đưa chú vô coi phòng của con đi. Để mẹ đi rữa mặt rồi nấu miếng nước cho chú uống nhé.
Hai hiểu ngay mẹ muốn nói gì. Nàng nắm tay Vũ kéo vô phòng trong liền.
– Chú vô coi phòng của cháu đi. Nhờ tiền hôm đó làm người mẫu cho cô Jean vẽ mà cháu có căn phòng này đó.

Tự nhiên Vũ thấy vui vui. Chàng theo con nhỏ vô phòng trong ngay. ánh sáng nơi đây lờ mờ vì phòng không có cửa sổ thông ra ngoài. Chàng hỏi:
– Tại sao cháu không làm cái cửa sổ cho căn phòng có ánh sáng một chút.
Hai cười hí hí nói.
– Mẹ nói làm cửa tốn tiền lắm. Hơn nữa phòng này để ngủ thôi mà, đâu có cần cửa sổ làm chi.

Vũ còn đang quay qua quay lại nhìn quanh thì Hai đã đứng sát vô người chàng tự bao giờ. Lúc đầu chàng không để ý. Tới khi bàn tay Hai ôm lấy ngang hông chàng siết lại, Vũ mới khám phá ra con nhỏ này quái quỉ thiệt. Chàng nhìn ra cửa không thấy ai mới xoa nhè nhẹ vô lưng. Hai nói:
– Coi chừng mẹ cháu vô đó.
Hai thì thào.
– Mẹ đi nấu nước rồi, chú đừng sợ.

Vũ không ngờ Hai táo tợn như vậy. Bàn tay nó đã luồn hẳn vô trong quần chàng rồi. Vũ đâu có biết tối qua hai mẹ con đã bàn bạc với nhau cả đêm về chàng. Bây giờ Hai còn sợ gì nữa cơ chứ. Hai thấy người Vũ nóng lên ngay khi da thịt chạm vô bàn tay nhỏ bé của mình. Nàng nhớ lại những gì mẹ nói đêm qua.

Cũng vì vậy mà Hai hành động thực liều hnh. Tuy nhiên, muốn cho Vũ yên tâm, nàng kéo chàng ra sau cửa để lỡ có ai vô phòng bất tử, chàng có thể biết liền.

VN88