Cũng vì vậy Vũ cảm thấy thực thích thú. Cái thú vị của một kẻ ăn vụng làm chàng muốn nổi điên lên. Vũ siết chặt Hai trong vòng tay nhưmuốn nghiền nát tấm thân nhỏ bé của nàng ra từng mảnh vụn.
Bỗng có tiếng mèo kêu thực lớn làm Vũ giật mình. Tiếng kêu nghe thảm thiết thực ghê rợn. Phải nói đó là tiếng gào lên nhưkhi mèo đực hứng tình trong đêm khuya, chứ không phải tiếng mèo kêu bình thường. Vũ ngước đầu lên, nhìn thấy ngay trên đầu giường một con mèo đen thực to đang nhìn chàng trùng trừng. Hai con mắt nó xếch ngược và đỏ ao. ánh mắt phát ra một luồng hào quang rực rỡ tới ghê hồn. Tự nhiên chàng rùng mình buông Hai ra ngay. Thân thể teo lại và lạnh ngắt chàng nói lớn:
– Cháu coi kìa, con mèo kia trông ghê quá đi.
Hai quay lại ngạc nhiên. Từ hồi nào tới giờ nàng chưa bao giờ thấy con mèo này. Không biết nó ở đâu lại đi lạc vô phòng nàng. Từ nhỏ Hai đã rất thích mèo, nàng vội vàng buông Vũ ra tới bên nó vuốt ve. Con mèo nhắm mắt lại, lim dim như thích thú lắm. Nàng ôm lấy nó vào lòng, nói:
– Chú coi nè, nó thích cháu rối đó.
Lúc ấy Lan cũng vừa nấu nước xong. Nàng vô phòng thấy Vũ đứng sững sờ, còn Hai đang vuốt ve con mèo nên hỏi:
– Con mèo này ở đâu ra vậy?
Hai thích thú nói.
– Con cũng không biết, tự nhiên nó leo lên giường con kêu om sòm đó mẹ.
– Thôi bỏ nó đi. Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà mới giàu đó con.
Hai ôm con mèo chạy ra nhà ngoài, phụng phịu nói:
– Con không chịu đâu. Con mèo này con xí được mà.
Lan mỉm cười bảo Vũ.
– Con nhỏ còn con nít quá đi phải không anh. Thôi mặc kệ nó, chúng mình uống ly nước trà nóng đi nghe anh.
Vũ không ngờ Lan lại đem nước trà vô phòng này, chàng còn đang đứng lơ ngơ thì Lan đã đóng cửa phòng, gài then lại hẳn hoi. Nàng kéo chàng ngồi xuống giường, bưng ly trà lên thổi nhè nhẹ rồi kê vô miệng Vũ. Tự nhiên Vũ cảm thấy thật thích thú với cử chỉ săn đón của Lan. Chàng nhấp một ngụm trà trong khi tay Lan xoa nhè nhẹ trên đùi chàng. Thân thể Vũ lại từ từ nóng lên.
Chàng ôm lấy nàng kéo Lan nằm xuống giường.
– Mấy hôm nay anh không tới làm em nhớ anh quá đi.
Vũ nói dối tỉnh bơ.
– Công việc bề bộn quá, anh không còn thì giờ ra ngoài nữa.
Sự thực mấy hôm nay, Vũ tới giúp Tuyết chôn cất cho chồng nàng. Ma chay xong xuôi. Tuyết lưu chàng lại nhà rồi đem xuống thuyền chở ra khơi. Nàng lấy cớ thân cô quả buồn chán nên cần Vũ ở bên cạnh an ủi. Lúc đầu Vũ sợ thiên hạ dị nghị. NVũ sau Tuyết đóng cửa nhà, đem chàng xuống thuyền chèo ra khơi neo ở đó mấy hôm liền. Vũ cũng đã báo cho Tiến và mấy người bạn biết chàng đi vài bữa ra mấy hòn đảo lấy mẫu cát rồi.
Trong khoang thuyền trên biển cả mênh mông đó. Những ngày đầu Tuyết đã làm cho chàng điên đảo trong thú ái ân. Nàng có cái dáng của kẻ khổ sở không nơi nương tựa đã làm Vũ mủi lòng. NVũ ôm ấp mặn nồng mà không tiến xa hơn nữa càng làm cho Vũ ngây dại. Vô tình Tuyết đã đánh đúng yếu điểm của chàng mà không hay. Những lúc Vũ điên lên, muốn đè nàng ra. Tuyết lại năn nỉ, viện cớ chồng mới chết, xin khất lại vài ngày nữa cho tâm thần êm ả, rồi hãy làm cái chuyện ấy thế nào cũng được. Vũ đành chìu nàng. Cũng vì thế mà thú ái ân kéo dài cả tuần lễ trên mặt biển.
NVũ một tuần lễ trôi qua. Vũ không còn chần chờ được nữa. Chàng bảo nàng.
– Trước sau gì chúng mình cũng ăn nằm với nhau mà. Bây giờ một tuần lễ đã trôi qua rồi. Anh phải trở về làm việc. Những mẫu cát đã lấy đầy đủ rồi. Phải đem về cho anh em phân chất. Vậy em chìu anh một lần trước khi ra về nhé.
Tuyết biết không thế nào ngăn được Vũ nữa. Nàng đành ôm lấy chàng thủ thỉ.
– Anh ơi, bây giờ em chỉ còn mình anh. Đừng bỏ em bơ vơ nhe anh.
Vũ hôn nhẹ lên mắt nàng thì thầm.
– Không đâu, con thuyền này sẽ là tổ uyên ương của chúng mình mãi mãi mà em.
Tuyết sụt sùi.
– Mai mốt anh về Mỹ thì sao?
– Anh sẽ gửi tiền cho em sanh sống. NVũ lo gì điều đó Hãng anh sẽ dời qua đây và anh sẽ ở luôn bên em mà.
Còn vợ anh thì sao?
– Vợ anh ở mãi bên Mỹ lo gì tới bà ấy chứ.
– Bộ chị không theo anh về đậy hay sao?
Vũ bịa chuyện.
– Chắc thỉnh thoảng bà ấy cũng qua thăm anh. NVũ cơ sở làm ăn ở Mỹ lớn lắm, làm sao dám bỏ đi hoài được ở đây anh chỉ có em thôi.
Chưa bao giờ Tuyết thấy an tâm như ngày hôm nay. Chồng nàng chết cũng chưa chắc là cái họa. Vũ đã tới với nàng thực đúng lúc. Chàng nhljcái phao cứu nạn trong khi đắm tàu. Tuyết ôm thật chặt thân thể Vũ trong vòng tay đam mê của nàng.
Cả tuần này nàng mới lấy lại được thăng bằng sau khi chồng chết. Phải nói thực, lúc đầu Tuyết còn sợ bơ vơ, cô quả NVũ những ngày Vũ kề cận, nàng cảm thấy an tâm vô cùng. Một tương lai uy hoàng còn hơn lúc chồng còn sống mở ra trước mắt Tuyết chói lòa. Nàng nhất định phải giữ Vũ lại bằng mọi giá.
Bây giờ Vũ muốn gì mà nàng không chìu chàngđược nữa. Nơi đây, trời nước mênh mông. Hai tâm hồn gắn bó, hai thể xác cận kề. Tuyết ưỡn hẳn người lên khi Vũ đè mạnh nàng xuống khoang thuyền.
Bộ ngực vun cao vời vợi. Da thịt căng lên. Tuyết sẵn sàng đón nhận tấtcả những gì Vũ đang đem tới cho nàng. Trong lúc đam mê ấy, bỗng trời nổi cuồng phong. Con thuyền chòng chành, hất Vũ xuống khỏi mình Tuyết. Vũ chới với, Tuyết lụp chụp bận quần áo vô, chạy ra sau lái giữ vững tay chèo. Nàng nhìn thấy sóng gió cuồn cuộn nổi lên mịt mù…
Bây giờ nằm đây, nhớ lại những ngày trên thuyền đầy mộng mị làm Vũ xao xuyến. Chàng kéo banh quần áo Lan ra thực nhanh, nVũ Lan đã ôm cứng lấy chàng như mọi lần làm Vũ không nhúc nhích gì được nữa. Máu nóng trong người mỗi lúc bốc lên thật dữ dội. Thân thể Vũ muốn nổ tung ra từng mảnh. Chàng không thế nào chịu nổi nữa, chồm lên.
– Mẹ ơi, có khách.
Tiếng con Hai đập cửa ầm ầm bên ngoài làm Vũ ngẩn ngơ. Chàng sực nhớ ra Jean đang đợi bên ngoài nên vội vàng vơ nhanh quần áo mặc vào. Lan ép đầu vô ngực Vũ thì thào.
– Bây giờ có khách thì để tối nay anh trở lại đây nghe.
Vũ miễn cưỡng gật đầu nói.
– Thế nào tối nay anh cũng trở lại. Anh chắc con Jean nó chờ lâu nên tới kiếm anh thôi.
Lan mỉm cười.
– Lúc nãy em đã thấy cô ấy rồi, nVũ mời cô ấy vào nhà cô ấy không chịu.
Vũ hôn mạnh lên môi Lan, nói:
– Thật tình, con nhỏ phá đám quá đi.
Lan cười khúc khích xoa nhè nhẹ trên trên đùi Vũ. Tối nay anh muốn làm gì thì làm mà, em vẫn còn đây lo gì chứ.
– Mẹ ơi, cô Jean muốn nói cái gì với mẹ kìa.
Lan xốc lại quần áo lật đật nói:
– Ra ngay, ra ngay đây…
Lan mở cửa phòng đã thấy mấy đứa nhỏ đứng chung quanh Jean giữa nhà. Nàng bảo Vũ.
Anh nói với cô ta dẫn con Hai đi chụp hình đi.
Vũ quay qua nói chuyện xí xa xí xô gì với Jean một lúc rồi quay lại bảo Lan.
– Cô ấy muốn dẫn tất cả mấy đứa nhỏ đi chụp hình một chuyến, từ bây giờ tới chiều tối và bằng lòng trả cho chúng một trăm đô, em có chịu không?
Mặt Lan tươi hẳn lên, nàng hấp tấp trả lời.
– Cô ấy muốn sao cũng được. Miễn là anh coi chừng chúng nó dùm em là được.
Vũ mỉm cười nói.
Em đừng lo cái vụ đó, nhất định anh phải coi sóc chúng đàng hoàng rồi.