Rồi như chợt nhận ra là mình lỡ lời. Nói như vậy có khác gì tự thú là chàng đã có cái gì với con nhỏ này rồi hay sao. Chàng vừa tính nói trớ đi thì Lan đã kiễn chân lên hôn vô miệng chàng làm Tiến không nói được lời nào nữa.
Chàng lại nghe Lan nói:
– Anh xem hai mẹ con em có giống nhau hay không? Vừa nói, Lan vừa nắm tay Tiến kéo xuống bụng nàng, rồi đẩy nhẹ xuống dưới. Tiến như được nước bóp mạnh. Người chàng nóng lên hừng hực. Miệng lưỡi Lan lại tràn ngập bờ môi chàng. Thân thể nhỏ nhắn và săn cứng của Lan đã làm Tiến run lên bần bật. Vừa rồi chàng đã đè Jean ra, vậy mà bây giờ Tiến lại thấy ham muốn tột cùng rồi.
Lan đã tháo dây lưng quần Tiến ra hồi nào chàng cũng không hay. Nàng gác một chân lên hông chàng. Tiến đã đỡ lấy đùi nàng, nâng lên cao hơn nữa. Không may cho chàng, Lan mất thăng bằng thế nào té nghiêng vô vách nhà, kéo Tiến theo. Vách lá không chịu nổi sức nặng hai người lõm vô trong tạo lên tiếng động thực lớn. Cái vách này lại là vách bên phòng con Hai. Bởi vậy cả Vũ và Hai cùng giật mình ngồi bật dậy, la lên.
– Trời ơi… nhà xập, nhà xập…
Tiến hoảng hồn chụp quần áo cắm cổ chạy thục mạng về phía anh chàng xe ôm đang đứng chờ. Lan cũng chới với, nửa khóc nửa cười, cố ngồi dậy. Nàng bị một thanh tre gẫy trong vách lá đâm vô đùi đau thấu xương. Chỉ một lúc sau, cả Vũ và Hai cùng ra đỡ Lan dậy. Vũ xót xa hỏi:
– Em có cần anh đưa đi nhà thương không?
Lan lắc đầu lia lịa nói:
– Khỏi mà anh. Em chỉ bị thương ngoài da thôi mà.
Để anh bế em vô trong nhà rọi đèn xem sao nhé. Nói xong, không để cho Lan có đồng ý hay không. Vũ bế xốc nàng lên đem vô trong nhà đặt nàng lên giường. Bé Hai cũng đã mang chiếc đèn dầu lớn vô phòng. Nàng vặn cho bấc cháy to hơn một chút nữa. Bây giờ mọi người đã nhìn thấy rõ vết tre đâm ngay trên bắp đùi Lan. Máu chảy ra tùm lum, đỏ cả một bên đùi nàng. Vũ hối Hai lấy một thau nước, chàng chùi sạch vết máu. Móc bao thuốc lá trong túi, xé mấy điếu ra rịt vô vết thương cho nàng cầm máu, rồi xé chiếc áo thung cột chặt vết thương cho nàng. Cả nhà loay hoay mãi tới gần sáng mới đi ngủ.
Hôm nay, sinh nhật của John. Một trong hai kỹ sư Mỹ trong hãng, nên Vũ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ta. Lẽ d’nhiên là phải thật bất ngờ.
Chiều tới, John định ra phố chơi thì Vũ dắt anh ta vô căn phòng kế bên. Phòng này từ hồi nào tới giờ chưa được ai xử dụng nên còn bỏ trống. Cửa mở, John vừa bước vô đã tá hỏa tam tinh vì một tràng pháo nổ ngay dưới chân. Anh ta nhảy dựng lên trong khi mọi người vỗ tay cười nghiêng ngửa. Jean chạy lại ôm lấy John chức mừng sinh nhật trước tiên. Cái ôm cũng bình thường như những lần tiệc tùng chúc mừng nhau như phong tục của người tây phương từ trước tới giờ. NVũ không hiểu sao, tự nhiên lần này Tiến thấy gai mắt dễ sợ. Chàng nhìn rõ ràng bộ ngực nung núc, nhún nhẩy của vợ ép chặt vào thân thể thằng bạn Mỹ cùng sở này. Những âm thanh rên rỉ trong khoái lạc của Jean lại vang vang trong đầu Tiến. Chàng nhớ lại đêm hôn đứng ngoài cửa nghe Jean rên rỉ. Lần đó Tiến đã tưởng người ngủ với nàng là Vũ, nVũ ngay sau đó, Tiến đã theo Vũ tới nhà người tình của anh chàng này. Chứng klến cảnh làm tình của anh ta. Tuy nhiên, Tiến biết tánh Vũ ưa của lạ. Anh ta cũng có thể một lúc có nhiều người đàn bà chung quanh lắm. Mà biết đâu, một trong những người đó không phải là vợ chàng.
Tới bây giờ, trông thấy cái hôn của vợ với anh chàng kỹ sưMỹ đồng nghiệp này. Tiến dám quả quyết Jean phải có cái gì với anh ta rồi. Tuy nhiên, đêm hôm đó, anh ta trốn ở đâu trong phòng vẽ nhỏ bé của Jean cơ chứ. Không lý trong đó còn có hầm hốnào có thể ẩn núp được nữa hay sao? Trí tưởng tượng của Tiến đi thực xa. Chàng nhớ lại một vài câu chuyện trong các bộ phim Trung Hoa về các đường hầm bí mật, và đinh ninh rằng thế nào trong căn tháp hải đăng kia cũng phải có một con đường hầm tương tự như vậy. Nếu thế, chỉ còn một cách duy nhất có thể bắt tại trận vụ ngoại tình này là khám phá cho bằng được con đường hầm bí mật đó.
NVũ làm thế nào bây giờ. Có lẽ phải cắn răng chịu cho vợ ngoại tình thêm một thời gian nữa, để chàng có thì giờ vạch trần hành động khốn nạn này trước khi ly dị. Lẽ dĩ nhiên chàng sẽ không để tên kỹ sưchó kia yên thân rồi.
Tiến ngửa cổ uống một hơi hếtly rượumạnh. Mọi người đã ăn uống no nê. Ai trở về phòng nấy nghỉ ngơi. Hôm nay Jean cũng uống hơi nhiều nên nàng trở về phòng ngủ là leo lên giường ngay, không xuống phòng vẽ như mọi đêm.
Tiến vẫn bị những âm thanh rên rỉ của vợ, và cái ôm của nàng với thằng kỹ sư đồng nghiệp lúc ban chiều ám ảnh. Chàng không thế nào chợp mắt được. Có lẽ cũng gần nửa đêm rồi chứ không sớm sủa gì nữa. Tiến gác một chân lên mình vợ. Bàn tay chàng mò lên ngực nàng. Bộ ngực no tròn nung núc những thịt. Jean cựa mình hất chân chàng xuống, giọng nói lè nhè.
– Khuya rồi, để yên cho em ngủ mà.
Tiến làm bộ nói: .
– Khuya đâu mà khuya, gần sáng rồi đó. Dậy đi em.
Jean mở hi hí mắt nói:
– Sáng thật rồi sao anh. Sao mà em vẫn còn buồn ngủ quá đi.
Tiến kéo bung áo ngủ của vợ ra, vục mặt lên vùng da thịt ấm áp đó nói đùa:
– Để anh cưng em một cái rồi ra phố mua đồ ăn sáng cho em nhe.
Jean vẫn còn trong cơn mơ ngủ. Nhất là nàng đã uống quá nhiều rượu nên tưởng Tiến nói thực. Mắt vẫn nhắm nghiền. Nàng vòng tay ôm lấy Tiến nói trong hơi thở như mê man.
– Anh ra phố mua đồ ăn đi. Để cho em ngủ nướng một chút nữa rồi anh về làm gì thì làm nhé anh.
Nói chưa hết câu, vòng tay Jean đã nới lỏng, chứng tỏ nàng đã chìm vào giấc ngủ mê man rồi.
Tiến rụt tay lại, trở mình quay mặt ra ngoài. Nằm một lúc sau, chàng trở dậy, đi ra ngoài sân. Nhìn xuống chân núi ánh đèn điện của mấy tiệm về đêm trên Cầu Đá sáng lấp lánh. Tự nhiên chàng nghĩtới mẹ con Lan. Không hiểu sao Tiến lững thững xuống núi. Vừa đi, chàng vừa suy nghĩ miên man tới cái đêm đè con bé Hai ra trên con đường này và lúc ôm ấp mẹ nó trong phòng tắm sau hè căn nhà lá. Tới Cầu Đá, Tiến đi dọc theo con đường chính ven biển. ánh đèn từtrong các quán rượu chiếu ra ngoài đứờng loang lổ trong đêm tối. Một cô gái nhỏ đứng bên cửa quán rượu níu lấy tay Tiến, õng ẹo nói.
– Anh đi đâu lang thang thế này. Vô đây uống với em một ly đi.
Tiến mĩm cười nói:
Anh không biết uống rượu.
– Thì anh cứ vô đây với em đi, uống cái gì mà không được cơ chứ.
– Tại sao cứ phải vô đó mới được. Đi chỗ khác không được hay sao?
– Đi đâu cũng thế thôi mà anh. Vô đây uống với em một ly đi, em cũng sắp tới giờ về rồi.
– Sắp tới giờ về rồi còn uống cái gì nữa?
Cô gái cười khúc khích.
– Cái anh này nói chơi hoài à. Vô đây với em đi. Anh muốn cái gì cũng được hết đó, em không làm khó anh đâu.
Vừa nói cô gái vừa kéo Tiến qua một bên khuất ánh đèn từ trong tiệm chịếu ra. Chỗ này ánh sáng lờ mờ. Nàng đẩy Tiến dựa lưng vô tường rồi chồm mình, kiễn chân lên hôn vô môi chàng thực bạo.