Để ông bà già không phải lo lắng cho hắn mà nuôi mấy đứa em vẫn còn nhỏ. Nhà quê thế cho nên thường rất đông con. Người anh hay chị cả thường phải lo lắng cho các em. Và thường phải thôi học để làm việc mà cho em đi học. Hắn là một trường hợp hiếm hoi vì vẫn còn được học đến tận đại học này. Mà không phải bỏ giở giữa chừng.
Câu chuyện của chúng ta sẽ được bắt đầu tiến hành ngay bây giờ. Hôm nay cũng như mọi lần hắn lại được gọi về quê. Dù chẳng thích thú gì nhưng mà hắn vẫn phải về. Không về không được vì dòng họ mình mà. Ở thôn quê tính dòng họ là rất cao.
Rất miễn cưỡng hắn đành phải bỏ giở buổi dạy chiều nay mà đi về nhà. Một buổi dạy là mất toi gần 50 nghìn chứ ít ỏi gì nữa. Lại còn phải bỏ ra đến tận gần trăm để mà bắt tàu về quê nữa chứ. Xót hết cả ruột. Thế nên hắn mang khuôn mặt ủ rũ để lên tàu về quê.
Nhà hắn rất xa Hà Nội thế nên hắn chỉ thức được chừng có nửa tiếng thì đã nằm gục ra ngủ từ lúc nào rồi. Nằm thiu thiu ngủ bât chợt hắn thấy động ở bên cạnh. Hóa ra tàu đã đến một ga mởi và bây giờ đang có khách lên khách xuống. Chỗ hắn lúc trước ngồi chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nhưng giờ đây có một cô gái ngồi xuống. Uể oải hắn ngửa cổ lên nhìn. Với ánh mắt ngái ngủ hắn chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh cô gái. Gật đầu chào một cái rồi hắn lại gục đầu xuống để mà ngủ tiếp. Hắn chỉ nghe loáng thoáng thấy cô gái đó chào hắn một câu gi đó. Như có gọi tên hắn thì phải.