Mọi sự vẫn diễn ra bình thường cho tới sáng chủ nhật. Khi tôi đang còn ngái ngủ trên giường đã nhận được điện thoại của Ngọc. Vừa mở máy, tôi nghe thấy tiếng cô bé mếu máo không ra hơi: “Tại chị, tất cả là tại chị nên em mới nhục nhã thế này!”. Tôi sững người, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, gặng hỏi thì cô ta đã tắt máy. Bồn chồn không yên, tôi đành xin lỗi bố mẹ rồi lật đật gọi taxi về thành phố. Vừa bước chân vào nhà, tôi đã giật mình khi thấy chồng đờ đẫn ngồi ngoài sofa.
“Anh về khi nào mà không báo cho em hay?”, tôi hỏi.
Đức chẳng nói chẳng rằng, gục mặt xuống bàn rên lên đau khổ: “Xin lỗi em, anh bất cẩn quá…”.
Vừa sáng đã bị dội bom bởi cú điện thoại của cô đồng nghiệp, giờ lại tới chồng, tôi thực sự hoang mang, bấn loạn. Nhìn vào phòng ngủ, thấy đống chăn ga nhàu nhĩ, tôi mới chột dạ, nhận thấy có chuyện chẳng lành. Chưa kịp hỏi, Đức đã đi tới từ đằng sau, ôm chặt lấy tôi thổn thức: “Em hãy bỏ qua mọi chuyện, được không vợ yêu?”. Tôi phát cáu: “Là chuyện gì? Sao cứ úp mở như vậy? Anh nói đi!”. “Tối qua, anh đã phạm phải lỗi lớn với em. Sao em lại giao nhà cho người ngoài cơ chứ!”. Tôi cố nhịn cơn điên, bình tĩnh nghe chồng thú tội.
Thì ra, chiều qua, Đức bất ngờ bay ra Bắc sau một tuần công tác bận bịu và lý do anh không gọi điện thông báo là muốn tạo bất ngờ cho vợ. Anh và cả đoàn rủ nhau đi nhậu để xả hơi. Thời gian này, vì công việc xã giao, chồng tôi đã bắt đầu tập uống bia rượu, nhưng tửu lượng chẳng được là bao. Tối qua, anh về nhà lúc đã say bí tỉ, lảo đảo lao vào giường. Cứ ngỡ người con gái đang cuộn tròn cạnh bên là vợ, anh bỗng nổi cơn thèm thuồng, ra sức “hành sự”, mặc cho đối phương kêu la thảm thiết. Lúc tỉnh táo trở lại, Đức mới giật mình nhận ra người vừa ân ái là cô bé hàng xóm thân thiết thường ngày. Nhục nhã, đau đớn, Ngọc bỏ về nhà mình rồi sáng nay gọi điện trách móc tôi.