Nghe xong chuyện, tôi chỉ còn biết hận mình. Chính tôi đã vô tình đẩy họ vào tình cảnh trớ trêu ấy. Người đáng trách hơn cả có lẽ là tôi. Đức dù đã làm chuyện tày trời, nhưng tôi không dám giận anh. Nhìn dáng vẻ ủ dột, đau khổ của chồng, tôi càng thêm ghét bản thân mình. Còn Ngọc, tôi phải làm sao để bù đắp nỗi mất mát về thể xác lẫn tinh thần cho cô ấy? Con bé còn quá trẻ. Nó đang ấp ủ nhiều hoài bão cho cuộc sống tương lai. Tôi đã vô tình giết chết vẻ ngây thơ, yêu đời trong con người Ngọc. Tôi phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh bức bí này?
Lời bàn
Trong chuyện này, không ai là người có lỗi. Bạn đừng nên tự dằn vặt, oán hận bản thân như vậy. Tất cả chỉ là sự vô tình trớ trêu của cuộc sống. Bạn đâu lường trước sẽ xảy ra chuyện oái oăm này. Cho Ngọc ở nhờ chỉ xuất phát từ ý tốt của bạn, muốn giúp đỡ hàng xóm thoát khỏi tâm trạng buồn bực. Có chăng chỉ trách bạn hơi thiếu cẩn trọng trong việc thông báo với chồng chuyện mình vắng nhà. Không gọi điện, bạn cũng nên để lại tin nhắn, dặn dò cẩn thận anh ấy. Tâm lý chủ quan đã vô tình đẩy cả ba người vào tình cảnh trớ trêu này. Chồng bạn thì vì hơi men đã không nhận ra đâu là vợ mình, còn cô hàng xóm cũng thật bất cẩn khi không hay biết có người về nhà.