Chị Vũ Thị Thường sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ở xã Đại Thành. 18 tuổi, chị về làm dâu trong một gia đình cũng nghèo rớt mùng tơi ở xã Minh Thành, cuộc sống càng khốn khó hơn khi hai đứa con ra đời, người chồng đổ bệnh, phải nhập viện thường xuyên.
Trong hoàn cảnh đó, chị Thường thấy mẹ chồng đói rách quá nên không nỡ quay lưng, dù vất vả nhưng chị vẫn đón bà về chăm sóc. Nhà thêm miệng ăn, khó khăn càng chồng chất, lao động chính trong nhà lúc này gần như chỉ một mình chị bươn chải. Không đành lòng nhìn chồng con nhiều hôm phải nhịn đói, chị Thường đã xoay đủ nghề để kiếm sống, nhưng vẫn không thoát khỏi cơn bĩ cực.
Một lần ra chợ, nghe phong thanh nhiều người kháo nhau chuyện đi buôn “hàng trắng” tận biên giới Kỳ Sơn, mỗi chuyến như vậy lời lãi cả trăm ngàn đồng, là số tiền không hề nhỏ lúc bấy giờ, đặc biệt là với những gia đình khó khăn như chị Thường.
Sau khi tìm hiểu, chị Thường được một nhóm người đồng ý cho gia nhập đường dây vận chuyển ma túy từ miền núi về miền xuôi, mỗi chuyến đi như vậy nếu trót lọt, họ sẽ trả công cho chị từ 50.000 – 70.000 đồng. Thấy kiếm tiền dễ, lại không mất quá nhiều công sức, đỡ phải bán mặt cho đất, bán lưng cho giời nên chị Vũ Thị Thường đã nhận lời tham gia đường dây này mà không nhận thức được rằng như vậy là vi phạm pháp luật.