Thời gian thấm thoắt trôi qua, em vợ cũng làm mẹ đơn thân được 3 năm rồi. Đứa bé đã được 3 tuổi nhưng em vợ cứ thoái thác không chịu đặt tên cho con. Có một lần, cả nhà đang quây quần ăn cơm, vợ tôi giục cô ấy đặt tên cho con, em vợ cười phá lên và nói : “Con lấy họ gì bây giờ nhỉ? Hay là lấy họ con em theo họ của anh rể đi”.
Lúc đó, vợ tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng suốt bữa cơm cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào cháu mình, nét mặt vô cùng khó hiểu.
Buổi tối, chúng tôi đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên vợ lại nói thấy cháu trai giống tôi, hỏi tôi có phải giấu cô ấy chuyện gì không? Tôi lắc đầu và nói: “Anh làm sao biết được”. Câu trả lời này càng khiến cô ấy tức giận, quay lưng vào tường không thèm đoái hoài gì đến tôi.
Nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía ngoài phòng. Âm thanh phát ra từ phòng con trai, tôi nhìn thấy vợ đang nhìn chằm chằm vào con trai rồi nhìn sang bức ảnh đứa cháu trong điện thoại. Tôi phát hiện vợ đã bắt đầu nghi ngờ tôi là bố đứa con của em vợ.
Tôi cũng không biết rốt cuộc đứa bé đấy có phải là con tôi hay không. Bởi vì có một lần tôi và em vợ đã làm chuyện có lỗi với vợ tôi. Do hôm đấy chúng tôi uống quá say, không tự chủ được hành động của mình, với lại vợ tôi sinh con chưa lâu nên không thể làm khó cô ấy, mà tôi cũng nhịn quá lâu rồi. Thế là…