Lợi ăn vào và có thể nói là suốt đời nhớ mãi những hương vị thơm lừng, ngon ngọt đến thế là cùng. Để đáp lại tình cảm của người chị ruột thứ sáu, nó không màng gì đến mệt nhọc mà cứ làm hết việc này đến việc kia trong nhà ; từ hút bụi, lau nhà, xách nước, nấu cơm đến dọn bàn ăn, rửa chén, thậm chí ngay cả việc giắt mùng, xếp mền, trãi drap trong buồng ngủ chị rồi quơ cả quần áo dơ của chị đi giặt. Mỗi sáng, lúc chị vừa dậy là Lợi tranh thủ xách gamen ra đầu ngõ mua hủ tiếu hoặc bánh canh giò heo về cho chị dùng. Vì chỉ sống tạm một thời gian ngắn ở Việt Nam nên chổ chị Mỹ trú ngụ chẳng qua chỉ là một căn nhà cho thuê trong con hẽm đường Nam Kỳ khởi nghĩa và tuy là nhà trệt cấp IV khá nhỏ, chỉ có ba gian (phòng khách, phòng ngủ, bếp)nhưng khá đầy đủ tiện nghi, thể hiện đẳng cấp sang trọng của chủ gia. Gian phòng khách có một bàn kính ovale với bốn cái ghế nệm bọc khung nhôm cùng một tủ buffet cao khoảng 0,9m bằng gỗ mun bóng lộn, trên đặt một cái tivi Panasonic 19 in màu đỏ. Gian giữa là phòng ngủ chỉ có một cái tủ áo bằng nhôm màu xanh dương, một tấm nệm mút dày khoảng một tấc phủ drap màu trắng có đầy đủ gối tai bèo và mền đắp ; trên tường gắn một cái quạt Asia màu bạc. Ở sau cùng có khuôn bếp bằng gạch men sáng loáng trên đặt nào bếp ga, nồi cơm điện, lò nướng và cách đó không xa là tủ lạnh, máy giặt cũng như là phòng tắm-vệ sinh. Giả sử nếu như không có sự việc đi nước ngoài cùng anh Phương thì căn nhà này rõ ràng là một tổ ấm quả thật tuyệt vời đối với chị Mỹ đủ để bảo bọc chị suốt cả cuộc đời chứ chẳng phải là chổ chơi? Được làm chủ một căn nhà như trên, tuy không nói ra nhưng chị thực sự cảm thấy thật hãnh diện ; đúng là nồi nào úp vung đó vì xứng ngang với nhan sắc chị thì chỉ có căn nhà sang trọng, đẹp đẽ và đầy đủ tiện nghi như thế này. Ngang hàng cùng các chị em trong nhà,