Chàng không tìm ra lý do tại sao Thúy ghé ngang để làm gì và chàng cũng không tìm ra lý do để từ chối không mời nàng vào nhà.
“Vào đi Thúy. Em uống cà phê không?”
“Anh cho em một tách, cám ơn anh.”
Chàng pha cho Thúy một tách cà phê và mời nàng ra phòng khách. Chàng ngồi ở cái ghế xa-lông, nàng ngồi vào cái ghế bành đối diện. Sáng nay là đầu mùa xuân trời ấm và nàng mặc cái quần short và cái áo thun hồng bó sát vào người để lộ những đường cong rất hấp dẫn trên thân mình nhỏ nhắn của nàng. Thúy khoảng 40 tuổi nhưng trông nàng không quá 25. Sống ở Mỹ, ăn uống đầy đủ và không bận tâm nhiều với cuộc sống hằng ngày cho nên không thấy nàng già đi như những người đàn bà cùng tuổi hiện đang sống bên VN. Lúc Phụng còn sống, Thúy thường ghé ngang chơi và ăn mặc có khi hở hang hơn, nhưng Phụng coi đó là chuyện thường vì thân hình nàng cũng đẹp và nhỏ nhắn không thua gì Thúy. Thúy tóc còn đen tuyền, mắt bồ câu, da mặt trắng hồng chưa lộ một vết nhăn nào, nàng cao khoảng 1m55 và cân nặng độ 48kg.
Thúy có vẻ bối rối khi mở đầu câu chuyện.
“Em nghĩ là anh đang tự hỏi tại sao em ghé thăm anh sáng nay.”
“Ờ, em nghĩ đúng đó.”
“Em cần anh giúp em giải quyết một chuyện gia đình.”
“Vậy sao?” Chàng tự nghĩ là nàng nên nói chuyện này với chồng nàng mới phải chứ, nhưng nàng nhìn thấy ngay điều chàng đang nghĩ.