Thà cứ kéo dài như vậy không chừng lại. là một giải pháp thích nghi, Quỳnh đâu có thiệt thòi gì, vừa được anh Trung yêu chiếu cung phụng tiền bạc lẫn tình yêu, lại còn có quyền muốn “đày đọa” anh túc nào cũng được không bao giờ anh dám từ chối, ngoạm i ớ khi có mặt chị Trung ở nhà. Qùynh cũng đã được anh Trung chỉ dẫn và mua sẵn cho nhiều hộp thuốc ngừa thai, lúc nào Quỳnh chồng dấu kín trong cặp táp của mình. Vậy mà, đã có một đôi lần Quỳnh sơ ý để cho Chi trông thấy lúc hai đứa thay quần áo thể thao. Chi hỏi quỳnh khi nhận thấy một vỉ thuốc ngừa thai bị lơi ra bên ngoài: – Thuốc gì vậy Quỳnh? Quỳnh bị đau hồi nào mà Chi không biết. Quỳnh đủ khôn ngoan để nói dối tức thì : – Không phải thuốc bịnh đáu Chi. Mẹ Quỳnh bắt uống thuốc bổ mỗi ngày đó. Chi… ngu như một đứa trẻ, tin ngay: – Quỳnh khỏe như voi còn lo uống thuốc bổ. Quỳnh có ba mẹ ở gần thiệt sướng, còn Chi không được như vậy! Quỳnh dỗ Chi : – Không có ba mẹ ở gần nhưng Chi cũng có Chi Hương anh rể thương Chi và lo cho Chi đủ thứ còn gì.