– Hôm nay không được hiểu chưa, không phải em không cho anh mà hôm nay em đến ngày, không làm chuyện đó được anh hiểu chứ
– À thế thôi vậy, bao giờ hết phải bù cho anh nghe chưa bà xã, không là không được đâu đấy
– Rồi emd dền được chưa nào, chồng gì mà chỉ được cái đòi hỏi ở vợ mình thế nhỉ, trông cái mặt đáng ghét thế không biết
Hai chúng tôi cười đùa rồi vào phòng đi ngủ, tôi tự hỏi không biết tối nay Duy trong tình trạng như vậy thì có làm lên cái trò chống gì không nữa. Rượu đã ngấm lên tôi ôm Mai ngủ một giấc đến sáng. Sáng ra giậy xuống xem Duy thế nào thì vẫn thấy nằm mê mệt ở giường tôi nghĩ “kiểu này chắc đêm hôm qua cũng chẳng làm được cái gì rồi”
Khẽ vào đánh thức Duy thì một lúc sau Duy mới lờ đờ mở mắt ra được, Thấy tôi vào gọi thì Duy khẽ nói. Hơi thở vẫn lồng lặc mùi rượu
– Có chuyện gì thế anh sáng rồi cơ à, khiếp hôm qua nhậu say quá em chẳng biết trời đất là gì nữa anh ạ
– Thế hôm qua ngủ cùng với hai em có biết vui là gì không, sướng thế anh cũng chưa được như chú mày đâu đấy
– Sướng gì chứ, em say như chết, có biết gì đâu, làm ăn được cái gì đâu nào.
Tôi đang nói chuyện với Duy như vậy thì Thủy đi vào với cốc nước cam trên tay. Miệng nở một nụ cười tươi mà nói
– Anh Duy à, uống cốc nước cam cho giã rượu này, khiếp hôm qua say như chết, chẳng biết cái gì cả, mà cũng tại anh nữa đấy, anh ấy không uống được mà cứ đòi tỷ thí, có phải ai cũng như anh cả đâu