– Nhưng mà anh cảm thấy thế mà, hồi ở quê nó uống cũng chẳng thua kém anh là bao nhiêu đâu em ạ, thậm chí nó còn thắng cả anh nữa đấy, đừng đùa
– Anh cứ như là em bằng anh ấy, em chỉ biết uống rượu mình chứ làm gì mà có thế uống được rượu tây cơ chứ, mà em cũng không ngờ cái loại ấy mà ngấm thật đấy, làm nửa chai thôi mà đã không biết cái gì rồi
– Thôi say thì cứ nghỉ đi, không phải đi làm đâu, hôm nay anh đến nhà hàng anh quản lý cho một hôm, chiều mà mệt thì cũng nghỉ luôn đi, đừng có đến trường làm gì nữa nhé, thôi anh đến cửa hàng đây
Nói chuyện với Duy một lúc thì tôi đi đến nhà hàng. Nhìn cảnh Thủy chăm Duy cứ như là một người vợ chăm sóc cho một người chồng của mình vậy. Tôi đến quản lý thì cũng có một cô gái khá là xinh xắn, tóc nhuộm high ligh đến hỏi
– Anh à, anh quản lý của nhà hàng đâu roài anh? em cần gặp anh ấy có chút việc
– Thế em cần gặp anh ấy có việc gì thế, cứ nói với anh rồi anh nói lại với anh ấy là được.
– Không chuyện này em chỉ có thế nói với anh ấy được thôi anh ạ, mà anh ấy không làm ở đây nữa hả anh
– Không làm nữa đơn giản vì anh đuổi có thế thôi, thế em là ai mà hỏi khiếp thế?
– Thế anh là ai mà dám đuổi người yêu em hả?
Nhìn cái cách trả lời bướng bỉnh của cô bé mà tôi phát buồn cười muốn trêu tiếp