– Anh là chủ của cái nhà hàng này, thế thì có quyền đuổi Duy không hả em?
Nghe tôi nói như vậy thì cô bé há hốc mồm ngạc nhiên vì không nghĩ chủ cửa hàng lại đi quản lý như thế này. Khẽ lí nhỉ cô bé trả lời
– Em.. xin lỗi. em không nghĩ anh là chủ cửa hàng này, em cứ nghĩ anh chỉ là người thay thế anh Duy thôi.. em xin anh tha lỗi
– Hì hì anh đùa em chút thôi mà, có gì mà phải đấu với anh thế hả, thế có thật Duy là người yêu của em không vậy?
– Anh này hỏi kỳ ghê, mà anh là quản lý của anh ấy thôi chứ anh có là gì của anh ấy đâu mà anh hỏi em vậy, mà sao anh lại đuổi anh ấy thế, anh ấy làm việc chăm chỉ thế còn gì nữa, kiếm một người như anh ấy không phải dễ đâu anh ạ
– Êu ơi, ai kia, nói hộ em trai mình kinh thế, khiếp thằng em mình có phúc thật đấy. Duy là em vợ của anh, hôm qua nhậu về khuya lên mệt nằm ở nhà rồi, chiều nay chắc lại đi làm thôi, không có người quản lý thì anh đến quản lý thôi mà, có gì đâu Thế có cần anh cho địa chỉ không em
– Anh là anh rẻ của Duy hả, sao cứ thích trêu em thế, thế địa chỉ của anh ấy đâu, cho em xin một cái chiều em đến thăm anh ấy
– Ừa để chiều cũng được, chằng thằng bé ở nhà đang ngủ, thôi chiều đến đây, anh đưa em về, Duy ở nhà anh mà, em tên là gì thế?