– Anh Thế à, có rảnh rỗi không, em đến chơi với anh một chút, hàng ngon rẻ để lại cho em nhé
– Rồi chú cứ đến đi, có hàng ngon bổ rẻ cho chú được chưa nào
Tôi nói xong thì cũng cúp máy mà phi xe đến. Vừa phóng xe vào trong cửa đã thấy mấy em chân dài ngồi cạnh rồi. Trông cũng khá là xinh xắn, . Nhưng không thế nào có thế so sánh được với mấy người con gái ở nhà của tôi. Khẽ mỉm cười chào tôi anh Thế bảo
– Sao hôm ở quán nét đi chơi chú đi đâu thế, đang định đi cùng với chú mà đã thấy lượn mất tiêu rồi.
– Em có lượn đâu, nhìn chẳng thấy anh đâu còn gì nữa, sao tình hình em đó thế nào có được không anh, em cho nó cái thẻ víp quán em, buồn buồn rủ đi chơi cũng được đấy
– Chú chọn em ngon hơn còn gì nữa, nhường cho anh con hàng họ xấu quá, nói xấu thì cũng không đúng nói chung là tạm ổn. Vào phòng làm chuyện đó rên như mìn, mà công nhận tuổi trẻ bây giờ làm ăn kinh thật. Kỹ thuật cũng tương đối, chỉ cần chỉ dạy một chút là ổn hết
– Thế sướng quá còn gì, con hàng của em thì phải chỉ dạy mãi ngây thơ như gà, chán, nói chung kết luận một câu xem nào
– Kết luận 1 câu là ổn, cứ cứu như thế cũng được, hàng này của anh hàng sạch, nhưng cũng cần có bảo hộ, cẩn thận vãn hơn chú ạ, thế có cần anh mau cho nữa không đây?