Công nhận những miền quê còn giữ được những truyền thống vô cùng đặc sắc và văn hoá. Mới như vậy mà đã hết một ngày. Buổi tối Mai ở nhà tâm sự với mẹ còn tôi và Duy đi chơi, tôi khẽ hỏi Duy
– Này Duy ở chỗ mình có caraoke không vậy, kiếm một chỗ anh em mình hát cho vui đi
– Cũng có đấy, đi xe máy như thế này mười lăm hai mươi phút là đến thôi anh ạ, gần đấy mà
– Hát hò thì cũng được nhưng chủ yếu là cái vấn đề gái gú đó, hiểu chưa, anh là anh cần cái khoản đấy chứu hát về nhà anh, dàn máy nhà anh còn xịn hơn những mấy lần nữa cơ, hát ngoài này làm gì
– À ra thế thảo nào, à mà anh chị đã làm chuyện đó chưa vậy nhìn mặt nghi lắm
– Ơ cái chú này hỏi lạ, vợ chồng không làm chuyện đấy thì làm chuyện gì nữa nào, chủ yếu là anh em mình biết mùi đời thôi, hiểu chưa
– À cứ nói như thế cho nhanh, em tưởng anh có chị em rồi không còn cái khoản ấy nữa chứ!
– Có nhưng cũng phải đổi món chứ, chẳng nhẽ ở nhà với chị chú mãi à, như thế là dễ già người đi lắm đấy nghe chưa
– BIết rồi ở chỗ này caraoke thì chỉ bình thường thôi vì ở đây bọn dân quân ở xã nó làm khiếp lứm, có cái đấy là ló dòm xuốt ngày có hoạt động gì được đâu. Đây có nhà hẳn hoi, chỉ có gái, nhưng mà nuôi anh ạ. Nhà này có cái vườn cây khá là rộng, gấp mấy lần nhà em, xây mấy cái chòi ở trong vườn. Bên ngoài mở quán giảu khát, đến là có ngay