– Thế chú đã đi lần nào chưa mà am hiểu thế hả?
– Thì cũng một vài lần thôi không nhiều, đi là có nhưng chủ yếu là kiếm đồ bảo hộ, đây đâu có dễ kiếm như trên thành phố đâu anh, mà mua cái đấy có khi người ta ngại người ta cũng chẳng bán nữa cơ
– Thế thì hôm nay anh em mình làm sao có cái mà đi cơ chứ, không khéo là chết vì thiếu hiểu biết đấy
– Anh yên tâm đi, hôm qua đi mua xe thì em cũng đã lượn làm mấy cái rồi, anh em mình chiến đến sáng mai cũng chẳng sợ đâu.
– Vậy chúng ta thẳng tiến đến đó thôi còn chờ đợi gì nữa, anh em mình hôm nay phải chơi cho đến tối mịt mới về đầy nhé
– Chuyện, đã chơi là chơi đến cùng, em là rm thích cái tính của anh rồi đây, chơi cứ phải thoải mái dễ chịu
Tôi với Duy phóng xe đến nhà hàng mà Duy kể, Nhìn từ bên ngoài vào thì cũng cảm thấy bình thường như bao nhà hàng khác mà thôi, cũng chẳng lấy gì làm đặc sắc cho lắm. Tuy nhiên vào bên trong cũng khá là đàng hoàng hơn những quán khác mà tôi đã đi mấy ngày hôm nay. Vừa thấy Huy bước vào thì chủ cửa hàng đã thăm thắn chạy ra mà nói
– A chú em, lâu lắm mới đến quán chị là sao, đi đâu mà mất dạng thế không biết, á à, hôm nay lại có xe mới nữa cơ à, đến rửa xe à?
– Chuyện, em có ông anh rể ở trên phố mới về, muốn kiếm chút hương đồng gió nội lên nhờ em tòm giúp đến đây, có em nào mới mới không, xin nhớ tụi này chơi là không tính chuyện tiền nong nhé. bà chị thừa biết tính em còn gì nữa, ông anh rể em còn hơn em gấp nhiều lần cơ