Ở tuổi thập thò con số 60, vấn đề sinh lý đã yếu. Ông chỉ thoả mãn vợ bằng cách dùng lưỡi, dùng môi hôn cho có lệ, kích dục các vùng nhạy cảm chứ “nhập trận” đánh vào điểm nóng của vợ, ông quy hàng, vì “trên bảo dưới bất tuân”. Thần dược Viagra hà hơi tiếp sức ông Xuân trị chứng “xìu xìu, ển ển”; hai hôm nay hết thuốc ông chưa mua kịp.
Quá cáu, và thất vọng vì đánh thức mãi, ông chồng không muốn lay động ngồi dậy làm tình. Phản ứng tự nhiên, sẵn cái điện thọai ngay đầu giường nàng chụp trên tay “tặng” vào đầu Xuân một cái như trời giáng. Ông Xuân bị đau, chợt tỉnh giấc liền lồm cồm ngồi dậy chống đở: đánh, đấm, đá, đạp… loạn cào cào. Thất thế vì nhỏ con và yếu sức hơn, nên Xuân bị cô vợ trấn áp bằng tấm thân “kình ngư”, Hồng Điệp ngồi trên mình chồng, hai đầu gối đè chặc trên hai cánh tay ông, một tay nàng vã tát, tay kia nàng đậïp tới tấp. Ông Xuân nằm dưới tự trách thân phận là cựu quân nhân từng sử dụng đủ mọi loại: súng lục, súng trường tầm xa tầm gần, tiểu liên, đại liên…, khi cần tung lựu đạn để đánh địch và truy lùng đối phương. Thế mà bây giờ đánh “cận chiến” phải bó tay sao? Thì dùng lưỡi lê đâm, xâm thọt, với năm thế võ phòng thân thủ thế đem ra áp dụng chớ. Trong lúc ông Xuân quá đau sẵn thế nằm dưới, bị “lép vế” trăm bề, chiến đấu với nhau cả năm bảy phút, mệt mõi, nhưng lợi thế áo quần Điệp tung toé lên tận đùi, thế võ cận chiến, giải vây đối phương đầu óc lóe tia sáng: sẳn tay giữ chặc “ngoạm” mạnh một phát sâu hoắm ngay gần bẹn lồn của vợ, in đậm vết răng, tuôn rỉ lốm đốm máu. Sẵn còn điện thoại, và đau điếng lên tận não Điệp điên loạn giáng trả, khện xuống mạnh lia lịa không chủ định, trúng vào hàm răng của chồng nhiều phát. Kết quả ông Xuân gãy bốn cái răng cửa trên vũng máu đỏ loan lỗ mặt nệm; còn Hồng Điệp hốt hoảng đi “cà-nhắc” ôm cái háng vì tưởng bị “cắn nát”- bị cẩu xực tanh banh- cái âm vật bị nhiễm độc nữa, bèn chạy vào nhà tắm rửa lánh nạn.
Cảnh cơm không lành canh không ngọt: anh ở phòng anh, tôi ở phòng tôi, đường ai nấy đi…