Đồng hồ điểm tiếng teng ngân vang: hai giờ- hơn nửa đêm.
Sương đêm rơi bao trùm vạn vật, khí trời man mát dễ chịu hơn; chúng tôi vội cùng nhau vào làm vệ sinh, trở ra cả ba ôm xà-lẹo một khối ngủ lịm trong vòng tay thương yêu nồng nàn bất tận.
Trong thâm tâm của Hồng Điệp đã nghĩ qua khúc rẽ mới trong đời nàng, phải tự lực lần lần không nương cậy vào chồng già nữa. Nàng hiện có một người xếp tốt như Jimmy, tin tưởng giúp cho việc làm tạo mạch sống vững vàng ở xứ lạ quê người. Một người thanh niên trẻ nhiệt thành- như John- cận kề cảm nhận được những cảm xúc và suy nghĩ thầm kín.
Nhưng tôi hoàn toàn không thể nào quên anh Xuân, là người chồng tâm phúc, đã bỏ bao công sức tiền bạc cưới tôi, rước tôi với cả con tim sang định cư đất Úc, trong lúc còn giận nhau tôi chưa thể quay về mái ấm gia đình tìm lại chút ngọt bùi, bởi anh thiếu trách nhiệm đến nổi vụng về làm “tắt lửa lòng” của nhau?.
-Tôi phải năn nỉ anh Xuân tha thứ để nối lại tơ vương.
Bây giờ tôi trong hoàn cảnh quá u-buồn với nổi cô quạnh ngự trị cả tâm khảm chưa biết tính sao?, và thiếu kềm chế dục vọng thì đã có hai chàng trai Úc sẵn sàng phục vụ gối chăn, cũng đang lúc dạt dào yêu thương nhất, dù biết là thứ hạnh phúc bình an tạm bợ, mà chưa thể quay về nẻo chánh của cảnh đầm ấm của vợ chồng ban đầu!.
Chúng tôi bị cuốn hút vào nhau tạm thời ngày đêm thế thôi.