“Bính boong!”- Tiếng chuông cửa làm tôi giật mình thức giấc. Tôi vô cùng hoảng hốt khi thấy mình hoàn toàn trần truồng. Nơi âm hộ tôi đau ê ẩm. Tôi đưa tay xuống sờ âm hộ và nhìn thấy có vết máu. “Bính bong!”- Tiếng chuông cửa lại hối thúc làm tôi quấn vội cái chăn lên người chạy ra cửa. Thì ra là An, cô thấy tôi không tham dự tiếp buổi hội nghị sáng nay nên ghé qua hỏi thăm tôi. Lúc này tôi mới biết là đã 12 giờ trưa rồi. Khi An đi rồi tôi vào phòng tắm, đầu tôi vẫn còn nhức như búa bổ, âm hộ thì đau ê ẩm. Tôi mở nước ngồi cố nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối qua. Nước mắt tôi đã trào ra như suối hòa vào với những giọt nước đang cố rửa sạch đi những vết nhơ đầu tiên trong đời…
Những ngày sau cái đêm kinh hoàng đầu tiên trong đời, thời gian đối với tôi thật nặng nề. Tôi như sống trong tù ngục vô hình. Từng nhịp thời gian như búa đập đều đặn trong tâm hồn nặng trĩu những âu lo. Đi làm về là tôi cứ ở lì trong phòng và coi TV. Chỉ có An là thường xuyên đến thăm và gọi điện nói chuyện vui nên cũng giúp tôi dần dần vượt qua được cơn trầm cảm.
Sáng nay tôi đã nhận lời đề nghị của An và Mr. Paul (gọi tạm là Ông Phương) tham gia một thí nghiệm trong một nghiên cứu khoa học của khoa Tâm Lý. Ông Phương là Trưởng khoa Tâm lý, dáng vẻ nghiêm nghị và trí thức của Phương làm tôi thấy yên tâm tham gia cuộc thí nghiệm mặc dù tôi chưa biết rõ thí nghiệm này là thí nghiệm gì. Vì vậy chiều nay tôi rất háo hức được tham gia.