Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này :
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
Nhìn cả người nàng lúc này được phủ bởi lớp mồ hôi sáng bóng, càng tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy vốn có của nàng. Nhất là cặp vú to săn trắc kia, nhìn bóng loáng, hai đầu nụ hoa đỏ hồng khẽ kiêu hãnh vểnh lên làm cho tôi chỉ muốn nhào đến mà cắn nát nó.Nàng đang nằm thở hổn hển nhưng lại giấu mặt xuống dưới gối, nàng xấu hổ, xấu hổ vì đã sướng đến nỗi tiểu cả ra ngoài.Tôi nhẹ nhàng nhoài người lên ôm trọn lấy thân hình mềm mại của nàng. Khẽ vuốt dọc bờ lưng thẳng tắp ấy, âu yếm nói :
– Em không cần phải ngại ! Anh hiểu mà.
– Ân, Anh Quân em xin lỗi a !
– Anh đã bảo là không sao rồi mà,hì hì…Em thích không, tôi nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia mà hỏi một cách trắng trợn.
– Nàng ngượng ngùng nói : Uhm, em ..e..m… rất thích..!
Tôi lại nhẹ nhàng ôm chặt em vào lòng, hai chúng tôi bây giờ lại im lặng mà không ai nói với nhau thêm một câu nào.Tôi biết lúc này đây từ ngữ nào thì cũng đều thừa thãi cả ,bởi vì hai trái tim chúng tôi đang liền nhau, cùng đập chung một nhịp. Cặp vú của săn trắc của nàng ép sát vào ngực tôi làm cho tôi cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu.Lúc này Lan mới bảo :