– Em tên Quân chị ạ! Nhà gần đây thôi, chúng em cũng quen nhau gần một năm rồi!
–
– Vậy hử em ! Sao mà hôm nay mới tới nhà chơi thế,nhỏ Lan nó làm khó em phải không?
Không, Lan có gì mà làm khó em đâu, tại em cũng bận đợt vừa rồi thi cử đại học, haiiz cũng bận đầu tắp mặt tối luôn chị ạ!
Uhm ! Vậy hôm nay Quân mới đến nhà chơi, hay là ở đây ăn cơm nha, hôm nay chị rảnh nên làm món Nhật nè, em ở lại nếm thử xem tay nghề chị có bằng mẹ em không ? Mà lát nữa mẹ Lan cũng về giờ đấy,ở lại chào hỏi mẹ vợ luôn chứ?
Không ngờ rằng chị thẳng thắn mời tôi ở lại dùng cơm,cho nên tôi hơi sựng người lại.Tuyết Nhi tưởng tôi từ chối chị nhíu mày khẽ nói :
Hay là chê đồ chị nấu phải không? Hừ hừ , cẩn thận không qua được cửa chị là hết đường tới tiếp với nhỏ Lan nha! Hi hi.
Nhìn Tuyết Nhi vui vẻ trêu đùa tôi, trong lòng tôi rộn ràng cả lên, vui vẻ mà đáp lại :
Em chỉ sợ chị nấu ăn ngon quá ! Bây giờ mà được ăn, sau này nhỡ không có được ăn ngon như thế thì phải làm sao đây ?
Tôi chỉ vui vẻ đáp lại một câu không nghĩ ngợi gì, nhưng Tuyết Nhi không nghĩ đơn giản thế. Trong lòng nàng thầm nghĩ rằng tôi đang tín hiệu với nàng. Có lẽ do xa chồng lâu ngày quá, sự đòi hỏi về tâm hồn lẫn như thể xác đã được kìm nén bấy lâu trong thâm tâm của nàng ,cho nên dẫn đến việc gần đây nàng hay suy nghĩ bậy bạ.Khi thấy tôi đáp lại như thế, Tuyết Nhi hai má đỏ bừng, ập ờ cho qua chuyện rồi bảo tôi lên gọi nhỏ Lan xuống chuẩn bị, đợi Mẹ về là cả nhà dùng cơm luôn.