Rời khỏi phòng của Lan trong khi nàng đang ngủ say sưa, tôi bước xuống dưới lầu thì đã nghe thấy tiếng điện thoai reo vang . Tuyết Nhi vội vàng lại tới nhấc chiếc điện thoại con ở trong khu bếp lên nghe :
Alo, mẹ ah! Có việc gì sao ? Sao ạ, mẹ hôm nay phải họp ở công ty rồi dẫn khách hàng đi ăn sao? Tiếc thật, hôm nay con làm món mẹ thích ăn nhất ah . Nói buâng khuâ mấy câu , rồi tôi nghe thấy tiếng dập máy điện thoại, khi tôi xuống đến bên dưới khu bếp thì thấy chị đã quay lại chuẩn bị sắp xếp đồ lên bàn ăn. Chị hỏi tôi:
Lan đâu rồi em ? Sao Lan không xuống ah, nhỏ mệt sao ! Nói xong thì Tuyết Nhi mới ngớ người ra là mình lại đi hỏi một câu dễ gây hiểu lầm,nàng sợ chuyện nàng rình trộm xem hai người đụ nhau bị lộ vội vàng lấp liếm :
Nhỏ Lan bị bệnh phải không? Hôm qua đã thấy kêu mệt mỏi khắp người rồi ah !
Tôi mỉm cười đầy ý tứ, không nói về vấn đề này,mà bảo với chị Lan mệt nên đã đi ngủ rồi, chắc phải phần cơm lại cho Lan thôi. Chị ngập ngừng nói với tôi rằng mẹ Lan không có về nhà ,hôm nay phải tiếp khách làm ăn cho nên có ba người ăn cơm thôi, vậy mà Lan không dậy được,chỉ còn có hai chị em mình ah ! Tôi không nói gì, nhưng trong lòng tôi rất thích thú khi được dùng bữa với một người phụ nữ xinh đẹp như Tuyết Lan.