“Con nói có vẻ miễn cưỡng thế” Hạnh hơi thất vọng.
“Không có đâu mẹ…nhưng…” Dũng nói nhanh
“Có gì vậy con? nhưng gì…”
“Con không…..chả biết chuyện gì cả…mẹ biết đó, con ngốc lắm. Mẹ sẽ chán đi chơi với con thôi” Dũng nói cà lăm.
“Không có gì chán cả con à” Hạnh nói rồi vỗ lên đùi Dũng “Nào, chuẩn bị quần áo đi con, mẹ con mình sẽ đi ăn tối rồi đi xem phim” Hạnh đứng lên đi đến bàn lấy chìa khoá xe và đưa nó cho Dũng “Con sẽ lái xe chở mẹ nhé, cưng”
“Meeeeẹ…..” mặt Dũng đỏ lên vì mắc cỡ. Tuy nhiên đằng sau sự chán nản đó là sự hứng khởi mà nó mong muốn từ lâu rồi.
Hai mươi phút sau, Dũng đi tới đi lui trong phòng khách hồi hộp chờ mẹ nó. Khi Dũng thấy mẹ bước xuống cầu thang, nó muốn nói gì đó nhưng nghẹn họng.
Hạnh mặc áo ống thun trắng bó sát người , vai để trần nổi bật làn da mịn , hai cánh tay trắng muốt nõn nà, bộ ngực cân đối nhô ra ép sát vào lớp vải phía trước, bờ eo nhỏ nhắn dù đã một lần sinh nở, còn phần dưới là cái váy ngắn màu đen , dưới gót chân hồng của Hạnh là đôi giày cao gót.
Ba Dũng thích Hạnh mặc như thế trước đây, nên Hạnh nghĩ Dũng chắc cũng thích.
“Có gì không con?” Hạnh hỏi khi thấy mặt con trai đờ đẫn nhìn mình chăm chú.Đột nhiên, nàng nghĩ mình đã phạm một sai lầm lớn.